Chương 1 - Cô Gái Học Chó Sủa Để Kiếm Sống
Năm thứ năm kể từ khi bị gia tộc xóa tên, tôi vô tình chạm mặt chú nhỏ trong một hội sở tư nhân.
Anh đến để chúc mừng vị hôn thê tiếp quản mảng làm ăn ở Nam Dương, thân phận là giáo phụ hắc đạo đầy quyền thế, danh tiếng lẫy lừng.
Còn tôi… chỉ là nhân viên rót rượu ở nơi này.
Suốt buổi tối, chúng tôi không nhìn nhau lấy một lần.
Cho đến khi một gã khách say khướt dùng dao gõ lên mặt bàn, chỉ thẳng vào tôi:
“Cô gái, bò một vòng dưới đất rồi sủa vài tiếng cho vui. Tôi thưởng một nghìn, chịu không?”
Tôi không do dự. Quỳ ngay xuống nền đá lạnh.
Giữa tiếng huýt sáo và cười hô hố xung quanh, tôi nheo mắt, học chó sủa từng tiếng một.
Bò xong một vòng, tôi vịn tường đứng dậy, nghe thấy chú nhỏ bật cười lạnh:
“Thà làm chó ở đây còn hơn về nhận sai với Tiểu Chỉ đúng không?”
“Tô Linh Sơ, cô đúng là giỏi thật đấy!”
Tôi thản nhiên cười, chìa tay ra trước mặt anh.
“Một nghìn, tiền mặt hay chuyển khoản?”
Nhiều năm trôi qua chuyện cũ đã như khói thuốc tan vào gió.
Nhưng đúng lúc này, một nghìn đó… vừa đủ để tôi trả nốt khoản tiền mua hũ tro cốt.
…
Không gian trong phòng chợt tĩnh lặng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, mang đủ loại sắc thái dò xét.
Không biết ai là người đầu tiên bật cười khẩy.
Ngón tay chú nhỏ siết chặt, gân xanh nổi rõ, gương mặt tối sầm lại.
Anh thấy mất mặt.
Một nghìn tệ, ở cái giới của anh ta chẳng đủ để bố thí cho một tên đàn em.
Vậy mà tôi – người từng là thiên kim Tô gia – lại có thể bò dưới đất học chó sủa để đổi lấy số tiền đó.
Vị hôn thê của anh – Hứa Chỉ – ngồi trên sofa, vừa nghịch đôi bông tai kim cương vừa bật cười giễu cợt:
“Cảnh Niên tìm cô suốt năm năm, kết quả là cô ở đây học chó sủa kiếm sống à? Cô không cần anh ấy, thì đưa anh ấy cho tôi luôn đi.”
Tôi khẽ nhướng mắt nhìn cô ta: “Dựa vào bản lĩnh mà kiếm tiền, có gì phải xấu hổ? Ít ra tôi không nằm ngửa ra mà há miệng chờ người khác nhét tiền.”
Cô ta nhếch môi, môi đỏ khẽ nhếch lên cười khẩy: “Thiếu tiền đến thế à? Thế thì bò thêm hai vòng nữa đi, tôi vui thì cho thêm hai nghìn.”
Lời vừa dứt, cả phòng lập tức náo động, tiếng cười đùa vang lên như pháo nổ:
“Hứa Tiểu thư ra giá, tôi cũng theo hai nghìn!”
“Tôi thêm một nghìn!”
Tôi không do dự, đang định quỳ xuống.
Thì đúng lúc đó, cánh cửa phòng bị đẩy mạnh ra.
Quản lý hội sở cúi rạp người, vội vã chen vào trong.
Ông ta đẩy tôi ra sát tường, cười nịnh nọt nhìn về phía chú nhỏ Nghiêm Cảnh Niên:
“Nghiêm gia, con bé này không hiểu quy củ, nếu có mạo phạm ngài…”
“Vậy ông bò thay cô ta nhé?”
Nghiêm Cảnh Niên dụi tắt điếu xì gà, đôi mắt tối như vực sâu, giọng trầm lạnh như băng.
Mồ hôi quản lý túa ra như mưa.
Một bên ông ta sợ tôi rước họa, bị đùa cho đến chết, một bên lại không dám đắc tội với Diêm Vương sống này, đành cười khổ:
“Trò làm nhục người kiểu này… đàn ông còn chưa chắc chịu nổi, huống hồ là một cô gái…”
“Không bò thì cút!”
Chú nhỏ đạp tung bàn trà, giọng giận dữ gầm lên như sấm, rồi móc ra một xấp tiền mặt ném thẳng vào người quản lý.
“Mười vạn đây! Tối nay Tô Linh Sơ phải bò cho đến cùng! Còn ông mà dám cản, tôi đốt luôn cái chỗ rách nát này!”
Quản lý luống cuống nhặt tiền, mặt mày cười như hoa nở.
Còn ai dám lo cho tôi nữa?
Ông ta nói một tiếng cảm ơn, rồi nhanh chóng chuồn đi.
2
Tất cả ánh mắt lại một lần nữa đổ dồn về phía tôi.
Chú nhỏ bật cười lạnh: “Sao? Không muốn lấy tiền nữa à?”
Tôi không biểu cảm, quỳ sụp xuống, lặng lẽ bò về phía đám người đang cười ầm ĩ.
Lớp đá cẩm thạch lạnh như băng len lỏi qua đầu gối, hai chai rượu mạnh vừa uống khiến dạ dày tôi đảo lộn từng cơn.
Ngón tay chú nhỏ siết chặt đến trắng bệch.
Ngay lúc tôi run rẩy cất tiếng sủa lần thứ ba, anh đột ngột tóm lấy cổ tay tôi, nghiến giọng:
“Tô Linh Sơ, cô thật sự chán sống rồi hả?!”
“Tôi cần tiền.”
Tôi hất tay anh ra, tiếp tục bò đi trên mặt đất lạnh lẽo.
Nhưng vừa mở miệng, một cú đá như trời giáng đạp thẳng vào tôi.
“Bốp!”
Trán tôi đập mạnh vào góc bàn, máu lập tức chảy xuống, hòa lẫn mồ hôi lạnh bắn tung tóe.
Chú nhỏ túm lấy cổ áo tôi, gầm lên:
“Vì tiền mà cô không cần cả tôn nghiêm nữa à?!”
“Đừng hòng lấy được của tôi dù chỉ một xu!”
Sự nhục nhã thiêu đốt từng dây thần kinh, ánh đèn neon trước mắt vỡ vụn, méo mó.
Một giọng nói đã bị vùi lấp suốt năm năm, đột nhiên vang lên bên tai như sấm nổ:
“Vì tiền mà cô dám bán cả chiếc nhẫn phỉ thúy mẹ cô để lại?! Tôi đã từng để cô thiếu ăn thiếu mặc bao giờ chưa?! Sao không bán cả thân cô luôn đi cho rồi?!”
“Cút! Từ giờ tôi coi như không có đứa cháu gái như cô!”
Năm đó, Hứa Chỉ bày mưu, lén lấy trộm chiếc nhẫn phỉ thúy mẹ tôi để lại từ chỗ chú nhỏ rồi đổ hết tội lên đầu tôi.
Chú bắt tôi quỳ dưới mưa suốt ba ngày ba đêm, không ngừng tra hỏi tung tích chiếc nhẫn.
Mà tôi — thật sự không biết gì cả.