Chương 8 - Cô Gái Duy Nhất Giữa Ba Chàng Trai
Càng nghĩ kỹ, sống lưng tôi càng lạnh buốt.
Từ tận đáy lòng, tôi ghê sợ và bài xích câu trả lời đó.
Tiêu Châu như thể không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
Anh đột ngột lật người đè lên tôi
những nụ hôn nóng hổi rối loạn rơi xuống mặt tôi.
Vừa hôn, anh vừa gấp gáp hỏi:
“Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi? Tại sao lại chặn tôi?… Em ghét tôi đến vậy sao?”
“Tôi… tôi nói mấy lời mắng em trước kia không phải cố ý, là nói ngược đấy!”
“Tôi không muốn tuyệt giao với em, một chút cũng không muốn!”
Tôi không thể chịu nổi nữa, đá anh một cái.
Nhưng toàn thân mềm nhũn, cú đá đó chẳng có chút sức lực.
Tôi chỉ còn biết mắng anh:
“Câm miệng! Tôi không muốn nghe! Buông ra… đừng xé áo tôi!”
Động tác của Tiêu Châu khựng lại một chút.
Như thể đang giằng xé, đấu tranh trong cơn hỗn loạn.
Thế nhưng, cuối cùng, câu trả lời của anh lại là
“…Tôi có ích với em, Nhan Nhan. Tôi sẽ giúp công ty nhà em.”
Có được một thứ trông có vẻ rất quan trọng với tôi
anh lập tức thuyết phục được chính mình
để mặc cho dục vọng chiếm lấy lý trí.
Từ đó trở đi, mọi sự giãy giụa và kháng cự của tôi
đều trở thành chất xúc tác cho cơn lửa thiêu đốt này.
Giữa ngọn lửa bùng cháy không kiểm soát ấy
tôi bi thương phát hiện ra
thì ra người mà tôi từng thật lòng yêu thương
chẳng qua… cũng chỉ đến thế mà thôi.
Không ai đến cứu tôi.
Cánh cửa kín mít cuối cùng bị đá văng ra.
Người bước vào đầu tiên là Trang Yến.
Anh khựng lại khi nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trên giường
rồi lập tức xoay người, ngăn không cho những người khác đi vào.
Nhưng không kịp cản Hứa Tự Ngôn.
Cậu ta như một quả đạn pháo lao vào
kéo Tiêu Châu khỏi giường rồi đánh một cú trời giáng.
Gương mặt đầy giận dữ, hét lên:
“Anh có biết mình đang làm cái gì không?! Rõ ràng đã nói là cạnh tranh công bằng, mà anh lại dùng thủ đoạn hèn hạ thế này?!”
Tiêu Châu không thể cãi lại.
Bị đánh vài cú vẫn cắn răng chịu
nhưng thấy Hứa Tự Ngôn không có ý định dừng tay
anh bắt đầu phản kháng, hai người lao vào ẩu đả.
Tôi như chẳng nhìn thấy gì cả
ánh mắt chỉ rơi lên người Trang Yến vẫn đứng ở cửa.
Rồi tôi cố gắng đưa tay về phía anh.
Thấy vậy, Trang Yến cuối cùng cũng không do dự nữa.
Anh lập tức bước tới, cởi áo khoác ngoài khoác cho tôi.
Vừa ôm chặt tôi vào lòng, vừa vỗ lưng nhẹ nhàng dỗ dành:
“Không sao rồi, không sao rồi, anh ở đây.”
Tôi lặng lẽ rơi lệ trong vòng tay anh
dùng giọng nhỏ đến mức chỉ hai người nghe được
đầy ấm ức và đau lòng nhìn anh nói:
“Người em thích…
từ đầu đến cuối đều là anh.”
“Em xin lỗi.”
Trang Yến đột ngột siết chặt cổ tay tôi.
Hơi thở anh gấp gáp vài nhịp, rồi dần nhẹ lại.
Anh buông tay tôi ra, nhưng lại ôm tôi càng chặt hơn.
Lặp đi lặp lại câu nói:
“Em không sai, đừng xin lỗi, đừng xin lỗi anh… em không sai…”
Nói đến cuối, giọng anh đã khàn hẳn.
Như thể đang đè nén hối hận sâu nặng trong lòng:
“Là anh… nhận ra quá muộn rồi.”
11
Trang Yến bế tôi rời đi.
Anh đã tính trước mọi việc, mang theo nhiều người hơn.
Tiêu Châu và Hứa Tự Ngôn không cản nổi.
Lúc này bố tôi mới hốt hoảng lao ra từ đám đông.
Ông không hiểu vì sao rõ ràng mình đã chuốc thuốc cho Tiêu Châu
mà cuối cùng lại là Trang Yến đưa con gái ông đi.
Nhưng đối với ông, điều đó chẳng quan trọng.
Ai đưa con gái ông đi, thì người đó phải trả cái giá tương xứng.
Công ty ông đang trên bờ vực phá sản
ông cần có người không điều kiện ra tay cứu giúp.
Ông không cam tâm.
Ông cảm thấy mình còn trẻ, vẫn còn cơ hội quay lại đỉnh cao, lại một lần nữa huy hoàng.
Ông vừa lớn tiếng gào thét phía sau, vừa gọi tên tôi.
Còn tôi, thì ôm cổ Trang Yến, tựa vào lòng anh.
Không nói gì, chỉ rấm rứt khóc.
Nước mắt dần dần thấm ướt vạt áo Trang Yến.
Tôi biết, anh vốn chẳng có cách nào đối phó với tôi lúc thế này.
Quả nhiên, không đợi tôi mở lời cầu xin
Trang Yến đã sa sầm mặt, ra lệnh cho vệ sĩ giữ chặt bố tôi không cho ông tiến thêm bước nào.
Sau đó anh còn gọi điện cho cha mình
xin ông ra tay
yêu cầu trong thời gian ngắn nhất có thể
khiến bố tôi hoàn toàn phá sản, không bao giờ có thể ngóc đầu trở lại.
Mãi đến lúc ấy
tôi mới ngẩng đầu từ trong lòng anh.
Đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói với anh:
“Em muốn… gặp mẹ.”
Trang Yến cúi đầu nhìn tôi.
Ánh mắt anh dịu dàng đến mức gần như sắp tràn ra ngoài.
Anh hôn nhẹ lên trán tôi, khẽ nói:
“Được, anh sẽ giúp em.”
Trang Yến đã tìm được mẹ tôi tại một bệnh viện tư nhân.
Bà bị giam giữ ở đó.
Tinh thần tuy không ổn, nhưng thể chất vẫn ổn định.
Có lẽ ở một vài phương diện nào đó
tôi và mẹ thật sự giống nhau.
Mãi đến bây giờ, bà mới chịu kể cho tôi tất cả mọi chuyện.
Thì ra những nghi ngờ trước đó của tôi, đều sai cả.
Nhà chúng tôi sa sút, thật ra chẳng liên quan gì đến ba nhà Trang, Tiêu, Hứa.
Chỉ là vì bố tôi bảo thủ cố chấp, không chịu tiếp nhận thay đổi của thời đại.
Vẫn dùng mấy phương pháp cũ kỹ hai mươi năm trước để quản lý công ty
khiến việc làm ăn ngày càng lao dốc.