Chương 3 - Cô Gái Đến Từ Nông Thôn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi nhìn căn phòng rộng rãi sáng sủa, gật đầu hài lòng:

“À đúng rồi, ba mẹ, việc chuyển trường của con thế nào rồi ạ?”

Mẹ mỉm cười, cưng chiều véo nhẹ mũi tôi:

“Làm xong hết rồi, ngày mai con đến trường báo danh nhé. Con học cùng trường với anh trai và em gái, có thể chăm sóc nhau.”

Tôi phấn khích vô cùng — con nhà nông nghèo Sơn Đông như tôi sắp được trải nghiệm đề thi Kinh quyển rồi!

Nghĩ thôi đã thấy sướng!

Hôm sau, vừa bước vào lớp, thầy giáo bảo tôi tự giới thiệu, rồi sắp tôi ngồi cạnh một chỗ trống bên cạnh một nam sinh.

Nam sinh đó gục xuống bàn ngủ say, hoàn toàn không hay biết mình vừa có bạn cùng bàn mới.

Tiết sau là bài kiểm tra Toán ngắn, tôi nghiêm túc đến mức dốc toàn lực làm bài.

Khi nộp xong, nước mắt tôi suýt trào ra — quả nhiên là đề Kinh quyển, danh bất hư truyền!

Đang âm thầm phấn khích, Giang Văn Hâm dẫn theo mấy cô bạn tiểu thư lượn tới trước mặt tôi.

Giang Văn Hâm mỉm cười, giọng đầy quan tâm:

“Chị ơi, chị có theo kịp không? Bài kiểm tra tiết trước hơi khó một chút, chị có thấy vất vả quá không?”

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đứng cạnh cô ta che miệng cười khẩy:

“Còn phải hỏi sao? Con nhà quê lên, không biết có từng học hành tử tế chưa nữa! Nghe nói ở nông thôn Sơn Đông giáo dục kém lắm, cô ta theo kịp mới lạ! Cũng chỉ vì là ‘thiên kim nhà họ Giang’ nên mới được học chung lớp với bọn mình, đúng là kéo tụt cả điểm trung bình!”

“San San, đừng nói chị như vậy!” Giang Văn Hâm nhẹ nhàng kéo tay áo cô ta, dịu giọng, “Chị mới đến, có không theo kịp cũng là bình thường, chúng ta nên giúp chị nhiều hơn.”

Cô gái tên San San hừ lạnh, khinh thường nói:

“Văn Hâm, cậu tốt bụng quá rồi! Còn cô ta á? Vô ơn bội nghĩa! Vừa về đã cướp phòng của cậu!”

Tôi cầm cuốn sách trên bàn phe phẩy:

“Tránh xa ra một chút, người cô bốc mùi ngu ngốc đấy!”

San San giận sôi:

“Đồ nhà quê! Cô dám chửi tôi à!”

Ha, máu nóng tôi bốc lên tận óc — ai chọc là tôi đáp!

Tôi đạp mạnh một cái, bàn học lật nhào, tiếng hét vang khắp lớp.

Cậu bạn ngồi cạnh đang ngủ giật bắn người bật dậy:

“Ôi giời ơi! Động đất à?!”

Tôi túm cổ áo San San, nghiến răng:

“Con gái à, rảnh quá thì ra đầu làng xúc phân bò đi! Còn dám mở cái miệng chó của cô ra xúc phạm tôi, tin không tôi kéo cô vô nhà vệ sinh cho súc miệng bằng nước bồn cầu?”

Giang Văn Hâm vội kéo San San ra sau, che chắn:

“Chị đừng như vậy, San San chỉ là… chỉ là muốn bênh vực em thôi…”

Tôi chẳng thèm nghe hết câu, hất tay cô ta ra, lạnh giọng:

“Bênh vực? Cô có gì mà cần người ta bênh? Cô là đứa con giả, con gái của một kẻ buôn người! Nếu không phải mẹ cô tráo đổi hai đứa trẻ năm xưa, thì thiên kim thật như tôi đâu phải chịu khổ suốt mười tám năm trời?”

Sắc mặt Giang Văn Hâm cứng đờ, máu trên mặt tan sạch:

“Lâm Quyến, cô…!”

Cả lớp xôn xao kinh ngạc.

“Hóa ra Giang Văn Hâm là thiên kim giả hả?!”

“Trời ơi, là mẹ cô ta tráo đổi con người khác à? Thế chẳng phải là buôn người sao!”

“Tội nghiệp Lâm Quyến quá…”

Ba mẹ vốn không muốn tiết lộ chuyện tráo con, chỉ nói với bên ngoài rằng đã tìm lại đứa con gái thất lạc nhiều năm, để tránh Giang Văn Hâm bị dư luận công kích.

Có lẽ cô ta nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ mà im lặng, nào ngờ tôi lại trực tiếp vạch trần trước mặt bao người.

San San cũng đờ ra, nhưng vẫn cố cãi:

“Thì sao nào? Văn Hâm ở nhà họ Giang bao năm, học thức, khí chất, lễ nghi đều hơn hẳn cô! Hơn nữa cô ấy luôn đứng đầu lớp, còn cô — một đứa nhà quê hôi hám, xách dép theo còn không kịp!”

Tôi nhìn cô ta, giọng nhàn nhạt mà sắc bén:

“Mẹ cô ta đánh tráo cuộc đời của tôi, để cô ta sống trong nhung lụa, còn tôi chịu khổ ở nông thôn. Giờ cô lại ngồi đây chê bai tôi — người bị hại — không bằng kẻ chiếm đoạt ấy? Cô gái à, chắc tam quan của cô bị chó tha mất rồi.”

San San nghẹn lời, đỏ mặt cãi yếu ớt:

“Nói nhiều thế làm gì! Nhà quê mãi cũng là nhà quê! Đợi khi có điểm kiểm tra, cô sẽ biết — cô với Văn Hâm khác nhau như gà với phượng hoàng!”

Tôi nhếch môi cười lạnh:

“Đúng rồi, chỉ là con gà mái già đẻ nhầm trứng, lại bị mang lạc vào tổ phượng. Tiếc là nuôi mười mấy năm vàng son, chắc gì điểm số đã thắng nổi đứa ‘gà quê’ này.”

San San hất cằm khinh bỉ:

“Mơ mộng hão huyền! Văn Hâm từ trước đến giờ luôn đứng đầu lớp, chưa từng rớt hạng đâu nhé!”

Tôi nhún vai:

“Vậy thì chờ xem.”

3

Đang nói thì lớp trưởng hớt hải chạy từ ngoài vào, vừa la lớn vừa giơ tờ giấy trong tay:

“Có điểm rồi! Có điểm rồi!”

Cậu ta dán bảng điểm lên tường, đám đông lập tức ùa tới xem.

San San khoanh tay, hất cằm nhìn tôi đầy đắc ý:

“Có điểm rồi đó, đồ nhà quê. Lát nữa mày sẽ biết, hạng người thấp kém như mày đứng trước bọn tao chẳng khác gì con vịt xấu xí!”

Tôi thờ ơ nhún vai:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)