Chương 1 - Cô Gái Đến Từ Nông Thôn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi từ nhỏ đã là đứa thẳng tính, chẳng quen giả vờ giả vịt.

Lúc được cha ruột đón về nhà họ Giang, “thiên kim giả” Giang Văn Hâm đang nép trong lòng mẹ tôi, khóc đến đáng thương như hoa lê dưới mưa.

“Là con đã chiếm mất thân phận của chị, thay chị sống sung sướng suốt mười tám năm, để chị phải chịu khổ ở nông thôn… Tất cả đều là lỗi của con. Con sẽ rời khỏi nhà họ Giang, không quấy rầy mọi người đoàn tụ nữa…”

Mẹ tôi ôm lấy cô ta, lặng lẽ rơi nước mắt.

Cha thì nhìn tôi, ánh mắt ngập ngừng như muốn nói lại thôi.

Còn anh trai ruột thì trừng mắt nhìn tôi, giận dữ quát: Lâm Quyến, em vừa về đã muốn đuổi Văn Hâm đi, đúng là đồ phá hoại gia đình!”

Tôi mặc chiếc quần jeans đã bạc màu, áo sơ mi sờn cả tay áo, đứng dưới chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy, ngơ ngác thốt lên:

“Trời đất ơi, chẳng phải bảo đây là nhà hào môn ở thủ đô sao? Thêm một đứa con gái mà nuôi không nổi à?”

1

Giọng nói đặc sệt phương ngữ Sơn Đông vừa dứt, đại sảnh xa hoa liền im phăng phắc, đến tiếng rơi kim cũng nghe thấy.

Người mẹ ruột được bảo dưỡng kỹ càng của tôi nhìn tôi bằng ánh mắt trong veo, một lúc sau mới quay sang Giang Văn Hâm:

“Đúng rồi, chỉ thêm đôi đũa thôi mà, có ai bảo con phải đi đâu đâu?”

Nước mắt trên má Giang Văn Hâm còn chưa khô, nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Nhìn dáng vẻ yếu ớt đáng thương như thể bị bắt nạt của cô ta, tôi bỗng thấy tức, nhếch môi nói:

“Tôi mới về thôi mà cô đã làm ra vẻ sắp chết đến nơi, cứ như tôi đuổi cô đi không bằng. Đúng là mấy người thành phố tâm tư lắm mưu kế ghê thật!”

Sắc mặt Giang Văn Hâm tái nhợt, đôi mắt long lanh nhìn sang cầu cứu Giang Văn Phong – anh trai ruột của tôi.

Từ nhỏ anh ta đã cưng chiều cô em “giả” này, liền vội vàng lên tiếng bênh:

“Không phải thế đâu, Văn Hâm không có ác ý, chỉ là sợ…”

Tôi chẳng để anh ta kịp nói hết:

“Sợ gì chứ? Sợ phải về nông thôn Sơn Đông khổ cực à? Ờ, sợ cũng đúng thôi. Tôi bị mẹ ruột cô ta – cái kẻ buôn người khốn nạn ấy – vứt lại ở Sơn Đông sống khổ mười tám năm trời, cơm ăn chẳng đủ no. Nếu không nhờ nhà nhận nuôi tôi tốt bụng, chắc tôi đã chết đói, chết bệnh từ lâu rồi.”

Lời vừa dứt, cả phòng khách lại chìm vào sự yên lặng quái dị.

Mẹ tôi là người đầu tiên không kìm được, nước mắt rơi lã chã. Bà buông Giang Văn Hâm ra, lao đến ôm chặt lấy tôi:

“Con gái tội nghiệp của mẹ, sao lại khổ đến thế này! Con sinh ra vốn là để hưởng phúc cơ mà!”

Giang Văn Phong – vừa nãy còn hùng hổ – cũng sững sờ, lẩm bẩm:

“Không ngờ em lại phải chịu khổ như vậy…”

Cha tôi quay mặt sang một bên, lặng lẽ châm thuốc, rít mạnh một hơi.

Giang Văn Hâm luống cuống, viền mắt đỏ hoe, khẽ cắn môi nói nhỏ:

“Xin lỗi chị… tất cả là lỗi của em…”

Tôi ngẩng đầu, hơi khó hiểu:

“Ơ, em gái à, em đang tự thêm thoại cho mình đấy à? Chị có nói em sai sao? Chị nói là mẹ ruột em – cái người buôn người đó – chứ có trách em đâu. Từ lúc chị bước chân vào nhà này, chẳng ai nói em sai, chị cũng chẳng bảo đuổi em đi. Em khóc lóc như thế là diễn cho ai xem? Rõ ràng người ăn ngon mặc đẹp là em, còn người ăn cháo loãng cắn rễ cây là chị đây, vậy ai mới đáng khóc hơn hả?”

Mẹ dịu dàng vuốt tóc tôi, nghẹn ngào nói:

“Con ngoan, cứ khóc đi, khóc xong là hết khổ, sau này sẽ toàn ngày tốt lành thôi.”

Tôi chớp chớp mắt, rồi xì hơi thở:

“Không khóc nổi, đói quá rồi. Khi nào ăn cơm vậy ạ?”

Mẹ bật cười đầy thương yêu, kéo tay tôi đi về phía phòng ăn:

“Giờ ăn ngay đây! Mẹ cũng không biết con thích gì, lát nữa con nói cho mẹ nghe nhé, để dì nấu thêm món con thích.”

Giang Văn Phong hơi ngượng, quay sang vỗ vai Giang Văn Hâm an ủi:

“Lâm Quyến vừa về, ba mẹ tất nhiên sẽ quan tâm hơn, em đừng để bụng. Sau này cứ hòa thuận với em ấy là được, giờ đi ăn thôi.”

Giang Văn Hâm ngoan ngoãn gật đầu, nhưng cúi mặt xuống, ánh mắt lóe lên vẻ bất bình.

Tôi ngồi vào bàn ăn, cố giữ phép lịch sự, nhưng bụng đói meo, kêu réo không ngừng.

Mẹ liên tục gắp thức ăn cho tôi, vừa gắp vừa dặn:

“Ăn chậm thôi, đừng nghẹn.”

Giang Văn Phong có vẻ chưa từng thấy cảnh tượng “ăn cơm kiểu này”, ngẩn người nhìn.

Cha thì chỉ im lặng, ánh mắt phức tạp.

Giang Văn Hâm ăn từng miếng nhỏ, động tác tao nhã, chưa được mấy miếng đã buông đũa, khẽ chấm khăn lên khóe môi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)