Chương 1 - Cô Gái Đào Mỏ Và Anh Trai Độc Đoán

Tôi là một cô gái đào mỏ.

Từng yêu một cậu ấm nổi tiếng trăng hoa.

Mỗi lần tôi phát hiện anh ngoại tình, anh lại chuyển cho tôi một triệu tệ.

Tôi rơi nước mắt nhận tiền, rồi chọn cách tha thứ.

Yêu nhau được một năm, tôi nhờ bắt gian mà kiếm được “gáo vàng” đầu tiên trong đời.

Cho đến một ngày, tôi nghe thấy anh dạy bạn bè kinh nghiệm:

“Loại đào mỏ như Lương Tẩm Nguyệt là đỡ phiền nhất, tiền đưa đủ thì bảo liếm chân nó cũng làm.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội đó đề nghị chia tay.

Anh không chịu, khóc lóc ầm ĩ, dọa tự tử.

Chuyện truyền đến tai anh trai độc đoán lạnh lùng của anh.

Hôm sau, xe của anh trai anh đậu ngay trước cửa nhà tôi.

“Cô còn non lắm nếu muốn đào tiền em trai tôi.”

“Nhưng cô có thể đào tôi, tôi giàu hơn nó.”

1

Khi tôi đang loay hoay tìm khăn ướt không cồn để lau túi trong phòng tiệc, thì scandal quay clip Phí Tùng và một tiểu minh tinh làm tình trong xe vừa bị tung ra.

Cái túi này là quà bồi tội của anh sau khi tôi bắt gặp anh thuê phòng với một người mẫu trẻ tháng trước.

Anh còn chuyển cho tôi một triệu, coi như phí bịt miệng, dặn tôi đừng đi méc ông anh trai cổ hủ vô tình của anh.

Kết quả hôm nay tôi đi dự cái buổi tiệc “thượng lưu” này cùng anh, không biết đứa nào tay trơn làm đổ ly rượu vang, khiến nửa cái túi tôi nhuộm đỏ vết rượu.

Tim tôi như bị cắt từng nhát.

Đùa à, cái túi này chỉ cần đeo chụp hình cùng Phí Tùng một lần là có thể đem lên web bán lại, ít nhất cũng được ba trăm nghìn.

Giờ thì khỏi bán nữa rồi.

Đi cùng anh tới cái bữa tiệc “ôn dịch gà” này đúng là xui tận mạng.

“Cô Lương đang chăm sóc chiến lợi phẩm à?”

Sau lưng vang lên tiếng huýt sáo cợt nhả.

Không cần quay đầu tôi cũng biết, lại là đám bạn xấu bụng mặt dẹt của Phí Tùng.

Tôi không thèm để ý.

Nhưng mấy người thượng lưu ngạo mạn ấy làm gì chịu bị phớt lờ, liền vòng ra trước mặt tôi, dí sát vào trêu chọc.

Có người mở WeChat, gửi tin nhắn thoại cho Phí Tùng: “Bạn gái cậu đang tìm cậu đấy.”

Ngay sau đó, khi hắn đang đắc ý, Phí Tùng gửi lại đoạn thoại.

Giọng anh mơ màng run rẩy:

“Đừng lo… Ưm… Loại đào mỏ như Lương Tẩm Nguyệt là dễ nhất… tiền đủ rồi thì bảo liếm chân nó cũng chịu.”

m thanh nhầy nhụa xen lẫn hai nhịp thở gấp gáp khác nhau.

Có người vỗ vai tôi.

“Ra bãi đậu xe thử xem, thiếu gia nhà cô không dai lắm đâu, chắc sắp xong rồi.”

Tôi lập tức hiểu ra.

Lại thêm một vụ nữa.

Ai cũng xem thường Phí Tùng, mà anh thì chẳng biết cố gắng.

Tôi xuống lầu trong ba phút, đến bãi đậu xe thì thấy anh đang thở hồng hộc mặc lại quần trong xe.

Tôi nhanh tay chụp một tấm hình.

Qua cửa kính xe còn thấy rõ mặt anh đỏ bừng, tóc ướt rượt.

Cô tiểu minh tinh bên cạnh thì nhìn không có vẻ gì là mệt, nhưng lại đang nhập vai dư vị chưa tan.

Nhìn quen lắm.

Tôi tạm thời chưa nhớ ra tên, chỉ nhớ là gương mặt mới nổi gần đây, nổi tiếng nhờ vẻ ngoài như tinh linh và diễn xuất như xác chết.

Lúc nãy trong bữa tiệc, tôi đã thấy hai người họ liếc mắt đưa tình.

Ai ngờ chưa đợi tới lúc tàn tiệc đã chịu không nổi, chạy ra bãi xe làm liền.

Tôi gõ nhẹ lên cửa kính xe, khiến anh giật mình.

Anh ta trông như vừa mới tỉnh rượu, khuôn mặt trẻ trung điển trai đầy vẻ sửng sốt vô lý.

Tôi thật không hiểu anh ta đang kinh ngạc cái gì, chẳng lẽ là có người khác giúp anh “rút ra” à?

“Nguyệt, em đến đây làm gì vậy?”

“Cần giải thích không?” Tôi giơ điện thoại trong tay, cho anh ta xem tấm ảnh tôi vừa chụp.

Phí Tùng cuống quýt xuống xe, túm lấy cổ tay tôi.

Lòng bàn tay anh ta nhớp nháp, chẳng rõ là mồ hôi hay cái gì khác.

“Nguyệt, em nghe anh nói đã.”

Tôi gật đầu ra hiệu tôi đang nghe, nhưng vẫn rút tay ra khỏi tay anh.

Anh nói xong câu đó thì không nói thêm gì nữa.

Im lặng kéo dài, mãi sau mới khô khốc thốt ra một câu, “Anh uống nhiều quá.”

Thời gian trôi qua đủ lâu để tiểu minh tinh kia thay đồ xong, trang điểm lại, rồi đứng dựa vào cửa xe khoanh tay mỉm cười chờ đợi.

Phí Tùng cứng họng, móc điện thoại ra luống cuống ấn: “Nguyệt, em đừng giận, anh chuyển tiền cho em, em đi mua mấy cái túi hay trang sức gì đó, hoặc đi du lịch cũng được…”

Tự nhiên tôi thấy ghét cay ghét đắng cái cảnh tượng trước mắt.

Tôi nhìn lại số dư trong tài khoản.

Cảm thấy, đúng là đến lúc nên chán rồi.