Chương 8 - Cô Gái Bí Ẩn Trong Chiếc Xe
“Tôi cứ tưởng ít nhất anh còn biết hối hận.
Không ngờ trong mắt anh, tất cả những gì tôi làm là điều đương nhiên.
Giờ nghĩ lại chuyện từng ở bên anh… tôi chỉ thấy đó là vết nhơ trong đời mình.”
Anh ta trừng mắt, không tin nổi tôi có thể nói ra những lời như vậy, rồi chỉ thẳng vào mặt tôi gào lên:
“Sang Ninh! Dù gì đi nữa, anh cũng từng cứu em!
Nếu không có anh lúc đó, em đã bị bọn khốn kia bắt đi rồi!
Em nghĩ giờ em còn có thể đứng ở đây vênh váo với anh sao?”
Tôi nhún vai, ra vẻ thắc mắc:
“Sao tôi lại nhớ là ba tôi đã đưa cho anh một khoản cảm ơn kha khá nhỉ?
Tôi còn nhớ rõ… là anh đã nhận rồi.”
Lâm Dục sững người, không ngờ tôi lại nói thẳng ra chuyện đó.
Vì đó là khoản tiền bố tôi âm thầm đưa cho anh ta, đúng hơn là tiền bịt miệng.
Ba tôi không muốn chuyện đó lan ra ngoài, ảnh hưởng đến việc học của tôi.
Mà lúc đó, chỉ có mỗi Lâm Dục là người chứng kiến. Ba tôi hy vọng anh ta sẽ giữ kín mọi chuyện.
Lâm Dục á khẩu, quay người muốn bỏ đi.
Tôi gọi lại:
“Lâm Dục!”
Anh ta lập tức quay đầu lại, ánh mắt sáng lên:
“Sang Ninh, anh biết mà… em vẫn không nỡ bỏ anh…”
Nhưng tôi chỉ nhàn nhạt đáp một câu:
“Anh quả nhiên giống hệt bố anh.”
Nụ cười bên môi anh ta lập tức cứng đờ.
Sắc mặt tái xanh môi mím chặt, im lặng không nói một lời.
Chính miệng anh ta từng nói… người anh ta ghét nhất chính là người bố trăng hoa, vô trách nhiệm của mình.
Nhưng giờ xem ra, anh ta còn tệ hơn cả ông ta.
10
Hôm sau, tôi nhận được một tin nhắn lạ trên điện thoại.
【Tôi sẽ trả góp cho bạn, trong vòng một năm. Nếu đến lúc đó chưa trả hết, bạn cứ kiện tiếp cũng được.】
Tôi chỉ nhắn lại một chữ: 【Ừm】
Sau đó lập tức chặn luôn số đó.
Tôi chưa bao giờ trông đợi Lâm Dục có thể trả hết khoản tiền đó. Ngay từ đầu, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần anh ta sẽ bùng nợ.
Bố mẹ anh ta chỉ là nhân viên văn phòng bình thường, thu nhập không cao. Những năm qua anh ta sống thoải mái theo đuổi đam mê cũng là nhờ tôi chu cấp.
Từ đồ ăn, quần áo, thẻ tín dụng anh ta dùng, đều là thẻ phụ của tôi.
Giờ tôi đã khóa hết tất cả các thẻ.
Tôi chẳng biết anh ta còn xoay xở được tiền ở đâu.
Nhưng không ngờ, tháng đầu tiên anh ta thật sự chuyển khoản cho tôi 300 triệu.
Anh ta hẹn gặp tôi một lần. Cả người tiều tụy, héo úa như bị hút cạn sức sống.
Mới chỉ một tháng mà ánh hào quang năm nào đã biến mất hoàn toàn.
Gặp tôi, anh ta lưỡng lự rất lâu, rồi hỏi:
“Sau khi anh trả hết nợ… em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Tôi dứt khoát lắc đầu.
Anh ta cúi gằm mặt, không nói gì.
“Tốt nhất là đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe đi, chắc anh cũng thấy được thân phận thật của Thư Âm Âm rồi đấy.”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt chứa chút hy vọng:
“Tôi… tôi đi kiểm tra rồi. Rất khỏe mạnh.”
Nhìn vẻ mặt của anh ta, tôi đoán chắc là anh ta hiểu lầm.
Tôi nói rõ ràng:
“Sau này không cần gặp lại nữa, cứ chuyển tiền đúng hạn là được.
Khi nào nợ trả xong, tôi sẽ chặn anh hoàn toàn.”
11
Lần cuối tôi gặp lại anh ta là ở Tây Song Bản Nạp.
Tôi đi du lịch cùng bạn bè.
Trong lúc vui chơi, chúng tôi vô tình nhận trông giúp một đứa bé. Ai ngờ bị gài bẫy — trong người đứa bé chứa đầy ma túy.
Tôi và bạn liền bị tình nghi là tội phạm vận chuyển chất cấm, suýt bị đưa về đồn cảnh sát.
May mà một cậu bé lạ mặt bất ngờ đưa cho cảnh sát một đoạn video.
Trong video ghi rất rõ toàn bộ quá trình tôi và bạn nhận bé — đủ để minh oan cho chúng tôi.
Đoạn clip quay rất đặc biệt, như thể chỉ tập trung quay tôi.
Chúng tôi định tìm người đã quay video để cảm ơn, nhưng cảnh sát nói người đó không muốn lộ mặt, nên đành bỏ qua.
Sau đó, khi vào một quán bar nổi tiếng ở địa phương, tôi thấy một bóng lưng rất quen.
Tôi chợt có linh cảm, định chạy theo xem thử.
Nhưng chưa kịp đến gần, thì thấy một người đàn ông to cao ôm lấy bóng dáng đó, rồi kéo vào phòng riêng với động tác vô cùng ám muội.
Tôi tự giễu, chắc lại nhìn nhầm rồi.
Khi rời khỏi quán, cánh cửa phòng đó khép hờ.
Tôi vẫn muốn xác nhận lại linh cảm của mình, nên liếc nhìn qua khe cửa.
Và rồi tôi chết lặng.
Lâm Dục đang nằm trong lòng của mấy người đàn ông, mặt đầy nịnh nọt, cầu xin được bo thêm tiền.
Một trong số họ đặc biệt có hứng thú với anh ta, vừa đập tiền lên mông anh ta vừa nói:
“Đêm nay theo tôi về, đống này là của cậu.”
Lâm Dục nhìn rất nhục nhã, nhưng vẫn gật đầu.
Người đàn ông đó uống cạn ly rượu, rồi bắt đầu mất kiểm soát — ngay trước mặt mọi người, xé toạc áo Lâm Dục.
Tôi không thể chịu nổi, lập tức quay đầu bước đi.
Nhưng đúng lúc quay lại, ánh mắt của tôi giao nhau với ánh mắt trống rỗng của anh ta.
Anh ta sững người, rồi chợt nhận ra, cười khổ.
Từ khẩu hình miệng, tôi đoán anh ta đang gọi: “Ninh Ninh…”
Rời khỏi quán bar, tôi lập tức hủy tài khoản ngân hàng dùng để nhận tiền trả nợ hàng tháng từ anh ta.
Chỉ cần nghĩ đến nguồn gốc số tiền đó, tôi đã thấy buồn nôn.
Khoản cuối cùng, coi như đền đáp việc lần này anh ta giúp tôi.
Từ đây, núi cao đường xa, hai ta chẳng còn liên quan gì nhau nữa.
(Toàn văn kết thúc)