Chương 6 - Cô Em Chồng Keo Kiệt Bất Ngờ Hào Phóng
Anh ta hình như cũng nhận ra ánh mắt tôi dừng lại trên người phụ nữ đang nói chuyện đó, liền vội vàng lấy cam sành định bóc.
Vừa bóc vừa dò hỏi:
“Vợ à, em muốn anh trừng phạt mẹ thế nào? Hay để anh đưa bà ấy về quê sống?”
Chưa kịp tôi đáp, người phụ nữ kia đã lại xen vào:
“Cậu trai trẻ, cậu làm con trai mà thế à! Mẹ cậu nuôi cậu hơn hai mươi năm, chỉ mất một đứa con thôi mà! Sau này hai đứa vẫn có thể có con, nhưng mẹ chỉ có một thôi!”
“Tôi đồng ý với bà ấy!”
Nghe tôi nói vậy, khóe môi Lâm Phong vừa mới nhếch lên thì lập tức hạ xuống.
Tôi cười lạnh:
“Nếu là đàn ông bình thường, đương nhiên muốn sinh bao nhiêu con thì sinh, nhưng anh – một kẻ yếu tinh trùng gần như vô tinh trùng thì khó rồi!”
Tôi nhai múi cam, vừa cười vừa nói:
“Nhưng mà, giờ y học phát triển, chỉ cần chịu tốn chút tiền, chắc cũng chữa được thôi.”
“À không, anh hiện tại còn đang thất nghiệp, ăn bám tôi. Sau khi ly hôn, lấy đâu ra tiền để chữa chỗ đó nữa hả, Lâm Phong? Hay là anh mau đi tìm chỗ khác mà bám…”
Đám đông xung quanh ồ lên:
“Yếu tinh trùng á? Trời ơi, chỉ có một đứa con thôi à, thế là xong rồi…”
“Lại còn là đàn ông ăn bám nữa, trời, nếu là nhà tôi thì đã phải nuôi vợ như bà hoàng rồi đấy, nhà này đúng là không biết điều…”
Hồ Thúy Lan, đang đứng ở cửa, cuối cùng không nhịn nổi nữa, xông thẳng vào.
“Yếu tinh trùng cái gì, con trai tôi hoàn toàn bình thường! Rõ ràng là cô vô sinh, không thì sao mãi không có thai? Đừng có mà nói lung tung!”
Tôi nhìn thẳng vào Lâm Phong:
“Thế nào, thất nghiệp ăn bám không dám nói với bố mẹ, kết quả khám sức khỏe phát hiện yếu tinh trùng, còn đổ lỗi cho tôi không có khả năng sinh con. Anh có muốn tôi gửi báo cáo khám sức khỏe cho mẹ anh xem không?”
Nói rồi, tôi định gửi báo cáo lên nhóm gia đình.
Lâm Phong bỗng nổi khùng:
“Đúng! Tôi là yếu tinh trùng, nhưng nói là cô vô sinh thì sao? Tôi là đàn ông, tôi không nói thế thì người ta sẽ nghĩ thế nào về tôi! Hạ Hạ, cô là vợ tôi, chẳng lẽ không nên chia sẻ gánh nặng với tôi sao? Tôi chỉ nói với mẹ tôi thôi, thì có làm sao đâu?”
“Với lại, tôi yếu tinh nhưng vẫn làm cho cô có thai rồi đấy, tôi tin là chúng ta…”
“Đủ rồi!”
Ngoài cửa, mẹ tôi cùng một nhóm người bước vào.
Bà bước thẳng đến trước mặt Lâm Phong, tát thẳng vào mặt anh ta hai cái, rồi lấy khăn ướt lau tay.
“Thứ dơ bẩn, dám sủa bậy. Tưởng đây là cái nhà xí của mình chắc, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm à…”
Lâm Phong định phản kháng, nhưng nhìn thấy mấy người đàn ông cao to đứng che trước mẹ tôi, anh ta lập tức nhụt chí.
Anh ta kéo Hồ Thúy Lan chuẩn bị rời đi:
“Hạ Hạ, bây giờ em đang mệt, tâm trạng cũng không ổn định, đợi em khỏe hơn, anh sẽ quay lại.”
“Khoan đã, các người không đi được đâu.”
Mẹ tôi nói:
“Chúng tôi đã báo công an rồi, đánh người thì cứ để cảnh sát xử lý.”
4.
“Bác gái à, đây là chuyện trong nhà chúng tôi, không cần phải lôi cảnh sát vào đâu.”
Lâm Phong đe dọa:
“Nếu đã vậy, chuyện Hạ Hạ tát mẹ tôi cũng phải tính sổ cho rõ ràng.”
Tôi cười nhạt:
“Anh nói tôi tát mẹ anh, anh có bằng chứng không?”
Hai mẹ con họ im bặt.
Cái nhà cũ của Hồ Thúy Lan, hồi cưới tôi đã nói sẽ lắp camera giám sát cho bà ta, nhưng bà ta bảo không cần, sợ tốn tiền, cấm tôi lắp.
Hồi đó, tôi đã tính trước, khi ra tay thì không có camera, muốn đánh thế nào cũng được.
“Còn chuyện mẹ anh và em gái anh dẫn người đánh tôi, tôi có video đầy đủ, hơn nữa việc thai nhi bị sảy thai cũng đã có bằng chứng xác thực!”
“Đặc biệt, bọn họ đã thừa nhận trước mặt mọi người là có sự tham gia của anh. Lâm Phong, anh cũng không thoát tội đâu.”
Nghe vậy, Hồ Thúy Lan hoảng hốt:
“Con ơi, làm sao bây giờ, mẹ không muốn ngồi tù đâu, con phải nghĩ cách giúp mẹ!”
Lâm Phong im lặng hồi lâu, rồi ngẩng lên hỏi tôi:
“Hạ Hạ, nhất định em phải tuyệt tình vậy sao? Chúng ta bên nhau 6 năm, chỉ vì chuyện nhỏ này mà em định đẩy cả nhà anh vào tù, em thật quá tàn nhẫn!”
“Mẹ anh chỉ nói mẹ tôi không đứng đắn thôi mà, bà ấy nói có sai đâu? Nhìn mẹ em với bạn trai của bà ấy đi, chẳng phải em cảm thấy có tật giật mình sao?”
Tôi cười khẩy, thực sự không thể tin nổi anh ta lại dám nói ra những lời hèn hạ như vậy.
Nếu không phải trên người đang đầy thương tích, tôi đã lao xuống mà tát cho anh ta mấy cái.
Ngay khoảnh khắc đó, chú Vương – bạn trai của mẹ tôi – xông thẳng tới.
Nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Lâm Phong, tôi bỗng hiểu ý đồ của anh ta:
Anh ta muốn cố tình chọc giận chúng tôi trước mặt bao người, để chúng tôi ra tay trước.
“Chú Vương! Đừng, anh ta cố tình khiêu khích. Đừng mắc bẫy của anh ta!”
Trong mắt Lâm Phong lóe lên vẻ thất vọng, tức giận lườm tôi một cái.
“Nhìn tôi cũng vô ích, chúng tôi đã có kết quả giám định thương tích và đã báo công an. Mẹ anh, em gái anh, và cả đám người thân này, không ai thoát được đâu.
Đánh phụ nữ có thai, hành hung tập thể, ít nhất 3 năm tù, còn phải bồi thường tổn thất tinh thần, tiền mất thu nhập, phí chăm sóc nữa…”
Khi đang nói, gia đình của đám người kia chen chúc xung quanh, vây lấy mẹ con nhà họ.
“Cô Cẩm Lan, nhà tôi chỉ có một đứa con trai là Đại Bảo, nếu nó phải ngồi tù thì chúng tôi sống làm sao?”
“Nhà tôi vốn yên ổn, chỉ tại bà kéo người đi đánh nhau, giờ mà ngồi tù thì đời con tôi coi như xong rồi!”
“Tôi nói trước, nếu bà làm con tôi phải ngồi tù, tôi sẽ liều mạng với nhà bà!”
Lâm Phong và Hồ Thúy Lan toát mồ hôi lạnh, luống cuống định giải thích, nhưng ngay lập tức bị một chùm chìa khóa ném trúng đầu.