Chương 1 - Cô Dâu Thay Thế Lạnh Lùng
Chị gái tôi bỏ trốn khỏi hôn lễ, người đáng lẽ ra là vợ chưa cưới của Thái tử gia trong giới quyền quý, Lục Tầm.
Để bảo toàn cả gia đình, tôi bị cha mẹ ép khoác lên chiếc váy cưới, thay chị xuất giá.
Trong hôn lễ, Lục Tầm giật khăn voan của tôi ra, ánh mắt lạnh lẽo, đôi môi mỏng khẽ nhếch, chỉ nói hai chữ:
“Cút xuống.”
Cả hội trường chết lặng, chỉ chờ xem tôi bị làm nhục đến đâu.
Nhưng ngay lúc đó, tôi lại thấy trên đỉnh đầu anh ta nổi lên một hàng chữ đạn mạc thật to:
【Cỏ má! Là cô ấy! Là tiểu thái dương mà tôi thầm yêu suốt mười năm! Sao cô ấy lại ở đây? Chẳng lẽ cô ấy cũng thích tôi? Mình phải tỏ ra bình tĩnh, không thể quá kích động được!】
Chương 1
Hôm nay là ngày kết hôn của chị ruột tôi — Giang Noãn, và Thái tử gia trong giới quyền quý — Lục Tầm.
Cũng là ngày cưới của tôi.
Rạng sáng bốn giờ, Giang Noãn để lại một tờ giấy với dòng chữ:
“Chị đi tìm tình yêu đích thực của mình.”
Rồi biến mất không dấu vết.
Cha mẹ xông vào phòng tôi, kéo tôi từ trên giường dậy, ép tôi mặc lên người bộ váy cưới đính đầy kim cương lấp lánh.
Mẹ tôi vừa khóc vừa run rẩy, nắm chặt cổ tay tôi, móng tay đâm sâu vào da, giọng nghẹn ngào:
“Ha Hạ, tương lai của nhà họ Giang đều trông cậy vào con rồi. Con thay chị con gả đi, Lục Tầm sẽ không nhận ra đâu.”
Cha tôi đứng bên cạnh, mặt mày u ám, giọng lạnh như băng:
“Nếu mày không chịu gả, thì tao xem như chưa từng có đứa con gái này. Lập tức cút khỏi nhà họ Giang!”
Tôi nhìn vào gương, thấy chính mình — khuôn mặt trắng bệch, xa lạ đến mức dường như không phải tôi.
Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ tốt đẹp nhất đều là của chị ấy.
Chiếc váy xinh đẹp, sự yêu chiều của gia đình, tương lai rực rỡ…
Còn tôi, chỉ là cái bóng mờ nhạt của chị.
Và bây giờ, ngay cả hôn lễ mà chị ta vứt bỏ, cũng đến lượt tôi phải gánh lấy.
Tại nơi tổ chức hôn lễ, khách khứa đông như mây, váy áo rực rỡ, hương nước hoa thoang thoảng.
Tôi nắm chặt tay cha, giẫm lên tấm thảm đỏ, mỗi bước đi đều như bước trên lưỡi dao.
Ánh nhìn từ bốn phía đổ dồn đến, có cảm xúc, có đồng tình, có tò mò, cũng có niềm vui khi chứng kiến kẻ khác chịu khổ.
Tất cả bọn họ đều đang chờ —
Chờ đến khi Lục Tầm phát hiện cô dâu bị tráo, sẽ nổi giận lôi đình, kéo nhà họ Giang xuống vực sâu không gượng dậy nổi.
Lục Tầm — là cái tên khiến cả giới thượng lưu thủ đô phải kiêng dè.
Nghe đồn anh ta thủ đoạn tàn nhẫn, xa lánh nữ sắc, là một kẻ điên lạnh lùng đầu óc bất thường.
Tôi không dám ngẩng đầu nhìn anh, cho đến khi ngón tay lạnh buốt của anh nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải đối diện với ánh mắt ấy.
Giọng của người chủ hôn vang vọng trên lễ đài:
“Chú rể, anh có đồng ý cưới cô dâu trước mặt mình làm vợ không—”
“Cút xuống.”
Lục Tầm lạnh lùng cắt ngang, giọng không lớn nhưng tựa như một lưỡi dao băng, xé toang bầu không khí đang hừng hực.
Cả khán phòng lập tức đông cứng.
Sắc máu trên mặt cha tôi tan biến chỉ trong nháy mắt.
Mẹ tôi ở dưới sân khấu lảo đảo, suýt ngã.
Mọi người đều nín thở, chờ xem tôi sẽ bị nhục nhã đến mức nào.
Tim tôi trầm xuống đáy vực, tuyệt vọng đến mức nhắm chặt mắt lại.
Thế nhưng, sự sỉ nhục tưởng chừng sắp ập đến — lại không hề xảy ra.
Bốn phía yên lặng đến rợn người.
Tôi nghi hoặc mở mắt ra — và cảnh tượng trước mắt khiến tôi hoàn toàn sững sờ.
Khuôn mặt của Lục Tầm vẫn tuấn mỹ như thần, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như băng.
Thế nhưng, ngay trên đỉnh đầu anh ta lại hiện lên một hàng chữ rực rỡ năm màu, còn lấp lánh ánh sáng như hiệu ứng bong bóng lớn —
【Cỏ má! Là cô ấy! Là tiểu thái dương mà tôi thầm yêu suốt mười năm! Sao cô ấy lại ở đây?】
【Nhà họ Giang làm cái trò gì vậy? Không phải cô dâu là Giang Noãn sao? Sao lại đổi thành Hạ Hạ của tôi rồi?】
【Cô ấy khóc à? Có phải tôi vừa nãy hung dữ quá, dọa cô ấy sợ rồi không?】
【Giờ tôi phải làm sao mới có thể tỏ ra không quá kích động, vừa ngầu vừa tự nhiên đây? Gấp quá, online chờ!】
Tôi hiểu rồi.
Tôi chớp mắt, xác định bản thân không hề nhìn nhầm —
Những dòng chữ ấy vẫn trôi nổi rõ ràng trên đầu anh ta, với font chữ tròn trịa, thậm chí còn có hiệu ứng bong bóng đáng yêu.
Đây… là tiếng lòng của anh ta sao?!
Dưới khán đài, khách khứa thấy Lục Tầm im lặng hồi lâu, chưa có động tĩnh gì tiếp theo, bắt đầu xì xào bàn tán:
“Thiếu gia Lục sao không nói gì vậy?”
“Chắc là tức giận quá, sắp trở mặt với nhà họ Giang rồi!”
“Chẳng lẽ bị tức đến ngốc luôn rồi sao? Nhà họ Giang to gan thật đấy!”
Cha tôi run rẩy, suýt quỳ sụp xuống:
“Cậu Lục, chuyện này… chuyện này là một sự hiểu lầm, tôi…”
Lục Tầm lạnh lùng liếc ông ta một cái, không để ông ta nói tiếp.
Anh quay đầu lại, ánh mắt một lần nữa dừng trên mặt tôi. Ánh nhìn vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng trên đỉnh đầu anh, đạn mạc lại tràn ngập màn hình:
【Cô ấy vẫn còn khóc sao? Đôi mắt đỏ hoe rồi, trông như một con thỏ nhỏ vậy.】
【Không được, mình phải nghĩ cách để buổi hôn lễ tiếp tục, nếu không thì sau này làm sao có lý do chính đáng để gặp cô ấy nữa.】
【Có rồi!】
Chương 2
Giữa ánh mắt hoang mang của tất cả mọi người, Lục Tầm bỗng duỗi tay, dùng đầu ngón tay khẽ lau đi giọt nước mắt bên khóe mắt tôi.
Động tác của anh rất nhẹ, thậm chí còn hơi lúng túng.
Sau đó, anh cầm micro của người chủ hôn, giọng nói trầm thấp mà lạnh nhạt vang vọng khắp khán phòng:
“Nhà họ Giang dám tráo người, gan đúng là không nhỏ.”
Sắc mặt cha mẹ tôi trong khoảnh khắc trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Xong rồi.
Mọi người đều nghĩ rằng — đây là sự yên tĩnh trước cơn bão sắp ập đến.
Lục Tầm hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua toàn bộ khán phòng, cuối cùng dừng lại trên người tôi. Giọng nói anh trầm xuống, lạnh nhạt chuyển hướng:
“Nhưng mà, đổi thế này… cũng không tệ.”
“Tôi thích cô dâu này hơn.”
Ngay lập tức, trên đỉnh đầu anh xuất hiện dòng đạn mạc mới:
【Trời ơi! Sao mình lại nói ra mấy lời xấu hổ như thế này chứ! Có phải quá thẳng thắn rồi không? Liệu cô ấy có thấy mình nhẹ dạ, dễ dãi không?!】
【Nhưng mà hình như cô ấy không khóc nữa rồi… có vẻ cách này hữu dụng thật!】
Cả khán phòng chết lặng.
Sắc mặt cha mẹ tôi như vừa ngồi tàu lượn siêu tốc — từ tuyệt vọng chuyển sang kinh ngạc và vui mừng tột độ.
Còn tôi thì chỉ biết ngây ngốc nhìn Lục Tầm.
Anh vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như băng ấy, nhưng hai vành tai lại khẽ ửng đỏ.
Người chủ hôn vốn đã từng chứng kiến nhiều tình huống oái oăm, lập tức phản ứng kịp thời, cất giọng vang khắp hội trường:
“Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu của mình rồi!”
Tim tôi lập tức hẫng một nhịp.
Thân thể Lục Tầm rõ ràng cứng đờ trong giây lát —
và ngay trên đỉnh đầu anh, một loạt đạn mạc mới lại bắt đầu hiện ra, rực rỡ đến mức khiến tôi suýt bật cười.
Trên đỉnh đầu anh, dòng đạn mạc bắt đầu chạy loạn xạ như điên:
【Hôn… hôn cô ấy à? Bây giờ sao? Trước mặt bao nhiêu người thế này?!】
【Không được, không được! Nhanh quá, cô ấy sẽ bị dọa mất!】
【Nhưng mà nếu không hôn thì mọi người sẽ nghi ngờ mất, phải làm sao bây giờ?!】
【Aaaaaaaa!】