Chương 2 - Cô Dâu Mê Tiền Và Chiếc Thẻ Bí Ẩn

Cố Cảnh Diễn nhìn thấy mọi người đồng lòng đứng về phía mình thì vô cùng đắc ý, quay sang ôm lấy vai Tô Dĩnh Ân ngay trước mặt tôi:

“Đường Tri Chi, nếu em thiếu tiền thì cứ nói thẳng, việc gì phải lén lút quẹt sạch thẻ của tôi?”

“Giờ thì sao? Một là trả hết tiền lại…”

Anh ta ngừng lại, mắt đầy vẻ khinh thường:

“…hai là hủy hôn, dọn đồ cút khỏi công ty tôi.”

Toàn văn phòng im phăng phắc, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, chờ xem tôi phản ứng ra sao.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, mỉm cười:

“Yên tâm, hủy hôn thì chắc chắn rồi. Nhưng còn tiền, xin lỗi, tôi không trả đâu.”

2

Cả đám người hít vào một hơi lạnh khi nghe câu đó, như thể không thể tin nổi vào tai mình.

Tô Dĩnh Ân thì như bắt được vàng, vội vã châm dầu vào lửa:

“Trời ơi, sao trên đời lại có loại phụ nữ không biết xấu hổ đến vậy? May mà Cố tổng chỉ vô tình thử lòng, không thì cưới về xong có khi bị hút cạn máu bởi con đào mỏ như cô!”

Mặc kệ cô ta nói gì, tôi lạnh nhạt rút điện thoại, mở hóa đơn đặt hai bữa combo cơm, đưa ra:

“Nhắc lại lần nữa, tôi chỉ tiêu của anh đúng 29,9 tệ. Muốn kiếm cớ tống tiền tôi thì đừng mơ!”

“Còn cái công việc tệ hại này, tôi cũng chẳng thèm!”

“Cố Cảnh Diễn, anh chính thức bị tôi sa thải! Nửa tháng lương đó coi như tôi biếu anh, để vài hôm nữa công ty sập còn có tiền mua cơm mà ăn!”

Tôi chụp màn hình hóa đơn, đăng thẳng vào group công ty, sau đó nhanh chóng rời nhóm, xách túi rời đi.

Cố Cảnh Diễn thấy tôi dám phớt lờ anh ta, mặt càng đen sì lại, bước tới túm lấy cổ tay tôi:

“Đường Tri Chi! Em đừng tưởng lơ là là trốn được nợ! Hôm nay mà không trả tiền, thì đừng hòng yên chuyện!”

Tôi bình tĩnh rút tay lại, lạnh nhạt nói:

“Cố tổng, tôi đã gửi hóa đơn cho anh rồi. Tự anh xem kỹ lại đi, rồi hẵng đến nói chuyện với tôi.”

Nói xong, tôi quay người bỏ đi, không thèm nhìn lại.

Tôi tưởng chuyện đến đây là kết thúc. Ai ngờ, Cố Cảnh Diễn lại đem mọi chuyện tung hê lên mạng.

Không chỉ thế, anh ta còn kéo cả tên trường đại học của tôi vào để cùng lên án.

Rất nhanh, cái gọi là “bê bối” của tôi leo thẳng lên hot search:

#Nữ sinh ưu tú của đại học danh giá hóa ra là kẻ đào mỏ không biết xấu hổ

#Ba ngày quẹt 500 triệu, ai dám cưới cô gái mê tiền này?

#Tổng tài đẹp trai giàu có bị vị hôn thê hôn ước từ bé coi như cây ATM!

Phần bình luận ngập tràn những lời chửi rủa, kèm theo đó là việc thông tin cá nhân của tôi bị bới móc đến tận gốc.

Hàng loạt tin nhắn đe dọa đổ về điện thoại tôi:

“Ba mẹ cô nuôi kiểu gì mà ra loại con gái như vậy? Mất mặt cả dòng họ! Biết điều thì đi chết đi, đừng làm bẩn danh tiếng của trường nữa!”

“Đúng là học giỏi chẳng liên quan gì đến nhân cách! Loại đàn bà như cô, cho không cũng không ai thèm lấy!”

Thậm chí có người còn lôi cả mã số sinh viên, tên giảng viên hướng dẫn của tôi ra, kéo nhau đến trường yêu cầu “thanh lọc nội bộ”.

Ngày hôm sau, tôi nhận được điện thoại từ giảng viên chủ nhiệm.

“Tri Chi, ban lãnh đạo nhà trường rất quan tâm đến chuyện này… danh hiệu sinh viên xuất sắc của em… e là không giữ được nữa.”

Tôi siết chặt điện thoại, cổ họng nghẹn đắng:

“Thầy ơi… số tiền đó thật sự không phải em tiêu…”

Thầy thở dài:

“Nhưng dư luận giờ khó mà kiểm soát được. Trường lại đang bị ảnh hưởng về danh tiếng, cộng thêm một số bên gây sức ép…”

Tôi lập tức hiểu ra.

Công ty của Cố Cảnh Diễn sắp ký kết hợp tác với phòng thí nghiệm của trường. Sau này còn có chương trình tuyển dụng trực tiếp sinh viên.

Giờ là thời điểm then chốt để các sinh viên tìm việc, không thể để một mình tôi làm ảnh hưởng đến cả tập thể.

Tôi bình tĩnh chấp nhận kết quả đó.

Không có danh hiệu “sinh viên xuất sắc” cũng chẳng ảnh hưởng gì quá lớn đến tôi.

Dù sao trường cũng chưa đến mức tước luôn bằng tốt nghiệp và bằng cử nhân của tôi.

Nhưng Cố Cảnh Diễn vẫn chưa chịu dừng tay.

Anh ta tận dụng mối quan hệ trong giới, tung tin muốn phong sát tôi.

Tất cả CV tôi nộp đều như rơi vào hố đen, đến cả một lời mời phỏng vấn cũng không có.

Trong khi đó, Cố Cảnh Diễn lại ngang nhiên đưa Tô Dĩnh Ân dự đủ các buổi tiệc rượu thương mại.

Trên mạng xã hội, Tô Dĩnh Ân đăng ảnh túi Hermès phiên bản giới hạn kèm dòng caption:

“Cảm ơn sếp đã chiều chuộng ~”

(Định vị: Hội sở tư nhân cao cấp)

Cố Cảnh Diễn đích thân like và bình luận:

“Em xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.”

Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn từ anh ta:

“Đường Tri Chi, nếu còn muốn làm phu nhân tổng giám đốc, thì trước tiên trả lại 500 triệu, sau đó ký hợp đồng tiền hôn nhân, cuối cùng cam kết sau kết hôn sinh cho tôi ba đứa trong vòng năm năm.”

“Chỉ cần em biết nghe lời, tôi đảm bảo cả đời này em không thiếu ăn thiếu mặc, còn được sống vinh hoa trước mặt người đời.”

“Còn nếu không… thì đừng mơ xin được việc làm trong giới này.”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình… rồi bất giác bật cười.

Chắc Cố Cảnh Diễn vẫn chưa hiểu… với giá trị thật sự của tôi, lấy được tôi mới là phúc của anh ta.

Dù cả đời tôi không đi làm, vẫn có thể sống sung túc, được người đời ngưỡng mộ.

Tôi lười đôi co, chỉ lạnh lùng gửi cho anh ta một chữ:

【CÚT】

Báo cáo