Chương 1 - Cô Dâu Đòi Công Bằng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Vì muốn giành lại t/ro cố/t của mẹ, tôi chấp nhận gả cho Lục Hoài Minh—người đã ép mẹ tôi n/hảy lầu/ t/ự sá/t..

Ba năm hôn nhân, chúng tôi căm ghét nhau suốt ba năm.

Anh ta trách tôi dùng hôn ước cướp đi vị trí của “bạch nguyệt quang”, còn tôi thì hận anh ta đã hại ch.ế/t người thân duy nhất của mình.

Chỉ để lấy lòng người phụ nữ kia, anh ta đem cả di vật của mẹ tôi tặng cho cô ta.

Tức quá, tôi đã ra tay làm cô ta bị thương. Anh ta nổi giận lôi đình.

“Tịch An Đường, nếu mặt Tinh Nhiễm để lại sẹo, cô cứ chờ xem tôi có để mẹ cô yên nghỉ nổi không.”

Tôi tát thẳng một cái vào mặt anh ta.

“Lục Hoài Minh, nếu anh dám động vào mẹ tôi dù chỉ một chút, tôi thề sẽ khiến tình nhân bé nhỏ của anh sống không bằng chết. Không tin thì cứ thử xem…”

Tôi cúi xuống nhặt sợi dây chuyền nhuộm máu dưới đất, nhẹ nhàng nắm chặt trong tay.

Mẹ à, đợi con thêm ba ngày nữa thôi. Trăng tròn rồi, con sẽ đòi lại công bằng cho mẹ, rồi đưa mẹ rời khỏi nơi này…

Thế nhưng đúng ngày tôi định rời đi, Lục Hoài Minh lại nổi điên ra lệnh phong tỏa toàn bộ sân bay.

Hai giờ sáng, Lục Hoài Minh mới về đến nhà.

Vừa vào phòng, anh ta liền vén chăn tôi lên, tiện tay ném áo khoác thẳng vào mặt tôi.

“Dậy đi, đừng có giả vờ ngủ… Trán của Tinh Nhiễm phải khâu tám mũi, cô định giải thích sao đây?”

Nghe vậy, tôi lập tức ngồi bật dậy từ trên giường.

Ánh mắt ánh lên một tia cười khó hiểu.

“Chỉ tám mũi thôi á?”

“Vậy cũng chỉ gọi là trầy da chút xíu thôi nhỉ?”

“Lục Hoài Minh, mẹ tôi hơn một nghìn ngày đêm chưa được yên nghỉ. Còn vết thương nhỏ xíu của Hạ Tinh Nhiễm, chỉ là chút lợi tức tôi đòi anh trả lại. Chỉ cần mẹ tôi chưa được chôn cất tử tế, thì cô ta đừng hòng sống yên ổn một ngày nào.”

Nghe xong, mắt Lục Hoài Minh đỏ ngầu, giơ tay bóp chặt cổ tôi.

“Tịch An Đường, ba năm qua Tinh Nhiễm đã nhường cho cô danh phận Lục phu nhân, tôi tặng cô ấy cái dây chuyền rẻ tiền đó thì sao chứ? Nếu không phải cô ấy cần viên ngọc lam để làm kiểm định đá quý, cô ấy cũng chẳng thèm thứ đồ của người đã chết!”

Thấy tôi không hề tỏ ra hối lỗi, anh ta càng siết tay mạnh hơn.

Tôi cảm thấy khó thở, ra sức đập vào tay anh ta.

Nhưng anh ta chỉ cười lạnh một tiếng.

“Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô dám tổn thương cô ấy, tôi sẽ trả lại gấp đôi.”

“Dù sao thì chúng ta cũng là vợ chồng, tôi có thể cho cô một cơ hội lựa chọn lần nữa—hoặc xin lỗi và nhận sai, hoặc…”

Nói đến đây, ánh mắt anh ta bất giác dừng lại ở khung ảnh trên đầu giường.

Trong ảnh là tôi và mẹ cùng nhau chụp.

Vậy nên… anh ta định dùng mẹ để ép tôi khuất phục sao???

Nghĩ đến mẹ, bao nỗi giận dữ bị kìm nén trong lòng tôi lập tức bùng lên.

Tôi trợn mắt đỏ ngầu nhìn anh ta, sau đó dốc hết sức gỡ tay anh ta ra, rồi há miệng cắn mạnh vào mu bàn tay anh ta.

Lục Hoài Minh đau đến mức rít lên một tiếng đầy tức giận.

Nhìn máu tươi không ngừng trào ra từ tay anh ta, anh ta nghiến răng quăng tôi vào góc phòng.

Trán tôi đập mạnh vào tấm kính sát đất, một tiếng “rầm” vang lên rõ ràng trong đêm khuya.

Nhưng tôi chỉ thản nhiên liếm máu dính ở khóe môi.

“Lục Hoài Minh, tốt nhất là anh đừng ép tôi… Nếu anh còn dám động đến mẹ tôi, tôi không ngại giết anh trước, rồi đến lượt Hạ Tinh Nhiễm. Dù sao, tôi cũng chẳng còn ai trên đời này để mất nữa rồi…”

“Nhưng anh thì khác, anh có nhược điểm.”

Thấy tôi nở nụ cười nhếch mép, Lục Hoài Minh tức đến mức gân xanh nổi đầy trán.

Chẳng đợi tôi kịp hoàn hồn, anh ta đã túm lấy tôi dưới đất, lôi thẳng xuống lầu.

Cửa biệt thự bật mở, một luồng gió lạnh buốt lập tức ập vào người.

Chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh, tôi rét run, rúc người lại trong vô thức.

Nhìn thấy tôi co ro thành một đống để giữ ấm, gương mặt cao ngạo kia cuối cùng cũng hiện lên vẻ hài lòng.

“Tịch An Đường, cô còn chưa đủ tư cách để đấu với tôi.”

“Nhưng mà… chỉ cần cô đồng ý xin lỗi Tinh Nhiễm, tôi vẫn sẽ nể tình mà cho cô quay lại phòng. Còn nếu không… thì cứ từ từ mà cảm nhận cái lạnh thấu xương của đêm tuyết này đi.”

Nói xong, anh ta không thèm dừng lại lấy một giây, nhấc chân bước vào biệt thự, dứt khoát đóng sập cửa lại.

Mọi động tác gọn gàng dứt khoát.

Chỉ còn tôi đứng đó, toàn thân run rẩy trong màn đêm.

Bỗng một cánh mai vàng lẫn trong bông tuyết rơi khẽ xuống vai và cổ tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi tạm quên đi cái lạnh thấu xương, khẽ mỉm cười, chậm rãi bước về phía căn phòng dụng cụ gần dãy cây mai trong sân sau.

Lục Hoài Minh, tôi sẽ cho anh một lời xin lỗi… nhưng tôi không đảm bảo trái tim anh chịu nổi đâu…

Tôi lấy dụng cụ cắt tỉa cành hoa ra, không chút do dự nhấn công tắc.

“Rèeeeeeng” — tiếng máy vang lên giữa đêm khuya yên tĩnh, cánh hoa rơi rụng như mưa, cảnh tượng ấy lại khiến lòng tôi trào dâng xúc cảm kỳ lạ.

Hạ Tinh Nhiễm rất thích hoa mai.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)