Chương 3 - Cô Dâu Bỏ Lễ Cưới
“Các anh mau đi đi, lát nữa họ sẽ đến, chuyện tôi dặn nhớ kỹ đấy.”
Một trong số họ đưa tay bóp cằm Triệu Như Như, “Yên tâm, chỉ cần cô hầu hạ bọn anh cho tốt, chuyện trước đây và chuyện lần này, bọn anh đảm bảo chẳng ai biết.”
Tay tôi kích động đến run rẩy, lấy điện thoại trong túi ra, ghi lại cảnh ấy, nghe kế hoạch của bọn họ, lòng tôi càng hận đến nghiến răng!
Ngay sau đó, một trong hai người đàn ông cúi xuống hôn Triệu Như Như, quấn quýt mập mờ.
Chụp được thứ tôi cần, tôi cất điện thoại rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Tại sao tôi sống tử tế lại bị thông báo mắc ung thư?
Tại sao người phụ nữ cướp hết mọi thứ của tôi lại được mọi người yêu thương, sống ung dung, thậm chí còn dám giày vò quả thận của tôi Như thế!
Thậm chí còn muốn…
Cảm giác muốn báo thù cuộn trào trong lòng, máu Như sôi lên.
Đợi hai người đàn ông rời đi, tôi mới bước vào, “Triệu Như Như, không ngờ cô còn chơi bời đến mức này, nằm viện rồi mà vẫn không quên ve vãn đàn ông?”
Thấy là tôi, lại nghe những lời ấy, Triệu Như Như sững người: “Cô nhìn thấy rồi?”
Tôi không phủ nhận, chỉ mỉm cười nhìn cô ta.
Triệu Như Như chỉ hoảng loạn một giây, sau đó Như nghĩ ra điều gì, khóe môi cong lên đầy khinh miệt, ánh mắt tràn chán ghét nhìn tôi.
“Thấy thì sao, dù gì cũng chẳng ai tin cô. Đừng quên, trước kia tôi có thể cướp đồ của cô, bây giờ vẫn có thể.”
“Vậy sao?” Tôi chỉ cười nhạt, “Thế chúc cô may mắn.”
“Hứa Mẫn Điềm, ý cô là gì?”
Tôi không đáp, mặc cô ta phát điên trong phòng bệnh.
Tôi về nhà, ngoài việc thu dọn quần áo, còn lại đều nhờ dịch vụ thu dọn đến mang đi vứt.
Có lẽ Triệu Như Như đã mách với ba và anh, họ gọi cho tôi liên tục, tôi dứt khoát tắt máy, thu dọn đồ đạc, chắc chắn xóa hết dấu vết sinh hoạt của mình trong căn nhà, rồi dọn đến khách sạn tạm thời thuê.
Bấy lâu nay, tôi xem trọng tất cả mọi người, chỉ bỏ quên chính mình.
Sống trong bùn quá lâu, đôi lúc quên mất phải vùng lên, nhưng giờ tôi muốn thử.
Giống như lời mẹ nói trong mơ, hãy sống vì bản thân mình.
Tôi tìm được Thịnh Húc, ngẩng mặt lên, đối diện đôi mắt sâu và đẹp của anh, “Bác sĩ Thịnh, tôi chấp nhận điều trị.”
Tôi cảm thấy như Thịnh Húc thở phào nhẹ nhõm, anh mỉm cười gật đầu, “Hiện tại nguồn lực y tế của bệnh viện Hiệp Hải ở Kinh thị là tốt nhất, họ mời tôi qua nếu cô đồng ý thì có thể tới Kinh thị…”
“Không vấn đề.”
Tôi ngắt lời anh, không chút do dự đồng ý.
Thịnh Húc cười, gật đầu, “Được, vậy ngày mai tôi nộp đơn lên bệnh viện, làm xong thủ tục là đi, nhưng bệnh của cô không thể trì hoãn nữa.”
“Biết rồi, nghe anh sắp xếp.”
Tôi muốn sống, những gì Triệu Như Như cướp từ tôi, tôi muốn cô ta trả lại gấp trăm nghìn lần!
Nhưng bây giờ, tôi phải trị bệnh trước.
Đến Hiệp Hải, mới một tháng thôi mà tôi đã bị bệnh tật và trị liệu giày vò đến mức đứng không nổi, mỗi ngày lúc nghỉ ngơi Thịnh Húc đều đẩy xe lăn đưa tôi xuống sân phơi nắng.
Thịnh Húc nhìn dáng vẻ vàng vọt, gầy trơ xương của tôi, trong mắt có chút xót xa, “Hiện tại tiến triển điều trị của cô tốt hơn dự đoán, can thiệp thành công rồi thì có thể làm phẫu thuật.”
“Được.”
Giờ nói một câu thôi cũng tốn sức, nhưng nghĩ ngợi rồi tôi lại nói với anh: “Có thể nhờ anh một việc không? Giúp tôi tra một người.”
Thịnh Húc gật đầu, “Ai?”
“Em gái kế của tôi, Triệu Như Như.”
Tôi nhìn những chiếc lá bị gió thổi lay động, cảm nhận sự ấm áp khi ánh nắng phủ lên người.
Thịnh Húc ngồi xổm xuống, giúp tôi kéo lại tấm chăn, “Biết rồi.”
“Thịnh Húc, sao anh lại tốt với tôi Như vậy?”
Anh đưa tay đội lại mũ cho tôi, rồi chạm nhẹ vào khuôn mặt đã gầy gò của tôi.
Tôi biết mình bây giờ không còn được xem là đẹp nữa, chắc nhìn rất tệ, do hóa trị khiến tóc rụng liên tục, thân thể chỉ còn da bọc xương.
Vậy mà trong mắt anh không hề có ghét bỏ, chỉ có thương xót.
“Em không đáng phải sống khổ Như vậy.”
Hai tháng sau, ca phẫu thuật của tôi rất thành công, khối u đã được cắt bỏ, chỉ cần uống thuốc đúng giờ, định kỳ tái khám là không sao.
Tôi ở nhà Thịnh Húc dưỡng bệnh nửa năm, cơ thể cũng hồi phục khá nhiều, lúc rảnh tôi nấu cơm chờ anh về, Thịnh Húc luôn nhẹ giọng trách tôi, bảo tôi phải nghỉ ngơi.
Anh đưa cho tôi tư liệu điều tra về Triệu Như Như, kèm theo một USB, “Triệu Như Như này không đơn giản, cô xem đi.”
Tôi nhận lấy, xem xong nghiêm túc rồi bật cười.
“Tuần sau thứ ba, Lưu Vũ Hành sẽ kết hôn với Triệu Như Như, cô tính thế nào?”
Khi Thịnh Húc nói câu này, tôi cảm nhận được ánh mắt anh đặt trên người mình, tôi biết anh đang nghĩ gì.
“Yên tâm, tôi với bọn họ chỉ còn lại hận.”
Tôi thu dọn tài liệu, chậm rãi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh đèn rực rỡ ngoài kia, “Tôi muốn quay về, tham dự lễ cưới của bọn họ.”
Chỉ khi bị dày vò bởi bệnh tật mới nhận ra ai thật lòng với mình, còn những người gọi là người thân kia, cuối cùng cũng phải trả giá!
Thật ra, trong lòng tôi đã có sẵn một kế hoạch đại khái.
Chỉ là tôi không để ý tới ánh mắt thoáng qua nét cô đơn của Thịnh Húc khi nhìn tôi.
Ngày Triệu Như Như và Lưu Vũ Hành kết hôn, tôi mặc một chiếc váy đỏ được chọn lựa kỹ lưỡng, tóc tuy không dài nhưng cũng đã chạm đến cằm.
Tuy chưa hoàn toàn hồi phục nhưng với khí chất vốn có, qua lớp trang điểm tỉ mỉ lại càng thêm rạng rỡ.
Đảm bảo bản thân đủ khí thế, tôi bắt xe đến nơi tổ chức hôn lễ, trước tiên lặng lẽ ngồi vào một góc không mấy nổi bật, nhìn bọn họ đọc lời thề, còn Triệu Như Như thì tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc, khiến tôi không nhịn được bật cười.
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía tôi, ba và anh trai tôi cũng nhìn thấy, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và sững sờ, không nói nên lời.
Lưu Vũ Hành thì càng kích động, muốn bước về phía tôi nhưng lại bị Triệu Như Như nắm chặt tay.
Triệu Như Như rưng rưng nước mắt nhìn Lưu Vũ Hành, “Anh Vũ Hành, đợi sau khi chúng ta kết hôn xong được không, đến lúc đó em sẽ tự động rút lui, để anh và chị quay về bên nhau…”