Chương 4 - Cô Dâu Bị Lãng Quên Và Cuộc Đào Thoát Khỏi Người Chồng Lạnh Lùng

12

Tôi không thể tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt. Gần như tuyệt vọng, tôi ngồi thụp xuống, đưa tay ra kiểm tra hơi thở của chú border collie.

Nhìn vết máu còn dính trên tay vệ sĩ của Phó Yến Thanh, tôi lập tức hiểu ra— nó bị đánh đến chết.

“Đau quá à~” Thẩm Vi Vi tuy đang khóc, nhưng trông vẫn xinh đẹp lộng lẫy.

Cô ta nhẹ nhàng dựa vào người Phó Yến Thanh, vừa nhấc chân bị thương lên kiểm tra, vừa dịu giọng:

“Con chó hoang này… không biết có bị dại không nữa.

Giờ em phải đến bệnh viện tiêm phòng… nhưng mà, Tổng Phó, em hơi sợ, anh có thể…”

Cô ta chớp đôi mắt long lanh, đáng thương nhìn Phó Yến Thanh.

Nhưng— không hề có lời hồi đáp.

Phó Yến Thanh chỉ nhìn tôi đang đau đớn đến bật khóc, bước một bước về phía trước:

“Chuyện đã đến nước này rồi, về nhà trước đi. Mọi người vẫn đang chờ chúng ta.”

Anh khẽ cúi người, đưa tay ra, ống tay áo xắn lên vừa vặn lộ ra cánh tay rắn chắc.

Tôi nhìn tay anh một lúc, rồi bất ngờ cúi đầu, cắn mạnh vào đó.

Máu lan ra nơi đầu lưỡi, tanh nồng, nhưng tôi không buông.

Phó Yến Thanh lần này không nói lời nào, chỉ nghiến chặt răng, gân xanh nổi lên trên trán.

“Chỉ là một con vật thôi mà. Nó mà không cắn Thẩm Vi Vi, tôi cũng chẳng sai người giết nó.

Nếu em thích, tôi mua cho em một con giống y như vậy là được.”

Tôi nhìn quanh một lượt— một mảnh hoang tàn đổ nát.

Tay run rẩy, tôi nhẹ nhàng đặt từng bé chó mèo còn sống vào lồng.

Tóc tôi rối bù, mắt đỏ hoe, khóe miệng còn dính máu. Tôi nhìn thẳng vào mắt Phó Yến Thanh, hỏi anh:

“Tại sao?”

Phó Yến Thanh chỉ “ừ?” một tiếng, thì Thẩm Vi Vi đã chen lời:

“Cô đừng lại giận dỗi vì tôi và Tổng Phó nữa. Tôi chỉ muốn nuôi một con thú cưng nên mới đến đây xem thử.

Kết quả, thích con nào thì cô cũng không bán, thích con nào cũng không bán.”

Cô ta mặc bộ vest công sở được cắt may tỉ mỉ, chu môi tỏ vẻ uất ức, nhưng lại đầy kiểu cách ngây thơ:

“Tổng Phó thấy cô cố chấp, nghĩ là cô cố tình gây khó dễ, nên mới…”

Tôi nhìn về phía cô bé nhân viên trực ca.

Cô ấy rụt rè lắc đầu, mắt rưng rưng:

“Tôi đã nói rồi, mấy bé đó đều có chủ. Chủ chỉ gửi ở đây tạm thôi, sao có thể bán được? Dù giá cao đến đâu cũng không được!

Mấy con chưa có chủ thì cô lại chẳng thích con nào…”

Tôi lập tức hiểu ra.

Thẩm Vi Vi thừa dịp tôi vắng mặt, đến đây gây chuyện để trút giận.

Tôi nhìn chú border collie nằm bất động dưới đất, nước mắt tuôn trào, nghẹn ngào nói:

“Đây là nhà mới của nó… vì nhìn thấy các người phá hủy nơi này, nó mới cố gắng bảo vệ và phản kháng như vậy…”

Trong lòng tôi đau đớn tột độ.

Tôi thậm chí… còn chưa kịp đặt tên cho nó.

Suốt cả ngày hôm qua tôi và các bạn mới quyết định sẽ gọi nó là “Đại Phúc”.

Giờ đây… tôi chỉ thấy hối hận.

Lẽ ra nên để nó tiếp tục sống lang thang ngoài đường, dù phải tranh giành thức ăn với lũ chó hoang…

Ít nhất như vậy… nó vẫn còn có thể sống.

Thấy tôi hoàn toàn sụp đổ, Phó Yến Thanh bất chấp vết thương vẫn bước đến:

“Nếu em không nỡ rời xa… vậy thì mai anh sẽ thuê cho em một cửa hàng lớn hơn, đẹp hơn. Trang bị đầy đủ, thậm chí thuê bác sĩ thú y chuyên nghiệp cho em…”

“Không cần.” Tôi cắt lời anh ta, gọi rõ ràng từng chữ: “Phó Yến Thanh.”

Tôi nhấn mạnh từng lời: “Tôi hận anh.”

Tôi bế xác Đại Phúc đã mềm nhũn, bước thẳng đến trước mặt Thẩm Vi Vi.

Tát thẳng một cái. Cô ta chưa kịp phản ứng, tôi lại vung thêm một cái nữa.

“Thẩm Vi Vi. Cô cố tình giở trò lấy lòng thương chứ gì?

Muốn giành lấy tên khốn này thì cứ nói thẳng ra, đừng hại chết Đại Phúc.

Cẩn thận đấy, nó sẽ đêm nào cũng hiện về trong giấc mơ của cô, đêm nào cũng khiến cô không được yên giấc!”

Thẩm Vi Vi ôm má, lắp bắp mãi: “Cô, cô, cô…” nhưng không nói nên lời.

Trước khi rời đi, tôi ném mạnh đơn ly hôn vào mặt Phó Yến Thanh, giọng lạnh lùng:

“Dây dưa ngần này năm, điều khiến tôi buồn nôn nhất chính là từng thật lòng yêu anh.

Nể mặt nhà họ Phó, tôi gọi anh một tiếng ‘chú’. Từ sau khi ly hôn, chúng ta đừng bao giờ gặp lại.”

Tôi nhìn gương mặt người đàn ông mà mình từng yêu suốt cả thanh xuân Nói thẳng:

“Vì tôi… thật sự hận anh.”

Phó Yến Thanh hơi khựng lại.

Trước khi anh kịp mở miệng, tôi ôm Đại Phúc, bước nhanh rời khỏi nơi đó.

Đại Phúc—từ một chú chó nhỏ sống động đáng yêu, biến thành một nắm tro tàn.

Tôi khóc đến nghẹn lời.

Nghĩ lại hơn hai mươi năm cuộc đời mình, có khác gì Đại Phúc?

Sinh ra đã bị bỏ rơi, chỉ biết dựa vào chính mình để sống. Vừa phải giấu mình, vừa cố gắng bước tiếp.

Khi tưởng đã thấy ánh sáng cuối đường hầm, thì lại bị hiện thực tàn nhẫn nghiền nát.

Kẻ nắm quyền lực— làm sao có thể đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ?

Tôi mua thật nhiều thức ăn đóng hộp, đặt trước hũ tro cốt:

“Hy vọng kiếp sau, Đại Phúc sẽ là một chú chó hạnh phúc, lúc nào cũng ăn no, không phải chịu đói, chịu khổ.”

Sau khi lo liệu xong, tôi không nấn ná nữa.

Rút hết số tiền tiết kiệm còn lại, chia cho các nhân viên một khoản trợ cấp hậu hĩnh.

Mấy bé thú cưng còn lại, tôi giao lại cho một cửa hàng đáng tin cậy.

Chỉ mang theo con chó ta nhỏ và chú mèo mập màu cam, tôi rời khỏi thành phố Nam—nơi tôi đã sống hơn hai mươi năm—ngay trong đêm.

Ngồi trên xe, tôi nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa kính, trong lòng là một sự quyết tâm chưa từng có.

Tôi không muốn làm một loài dây leo chỉ biết khao khát tình yêu nữa.

Tôi tự nhủ với bản thân— dù không có tình yêu nuôi dưỡng, tôi vẫn có thể nở hoa.

Tiệc mừng thọ của bà nội, buổi tiệc gia đình đang diễn ra.

Có người hỏi Phó Yến Thanh:

“Cô em ngoan ngoãn của cậu sao không đến?”

Phó Yến Thanh khẽ che vết thương trên cánh tay, mỉm cười điềm tĩnh:

“Cô ấy còn bận việc.”

Nhưng vừa dứt lời, anh liếc nhìn đồng hồ, trong lòng hơi bất an.

Trong khung cảnh tiệc tùng náo nhiệt, ngoại trừ bà nội, chẳng ai để ý đến tâm trạng của anh. Mọi người lại đùa cợt:

“Cả nhà họ Phó, không ai ngoan bằng Lâm Chi. Yến Thanh à, cậu thật có phúc!

Nói gì thì nói, cũng là ‘trâu già gặm cỏ non’ mà. Còn cỏ có ngon hay không, chắc chỉ mình Yến Thanh biết~”

Người anh họ huých vai anh, cười trêu:

“Phải không, Yến Thanh?”

Phó Yến Thanh bỗng cứng người.

Trong đầu anh không tự chủ được— lại hiện lên gương mặt ngượng ngùng và ánh mắt e lệ của Lâm Chi.

Cô ấy thật sự rất ngoan.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, đã căng thẳng đến mức cứ xoắn chặt ngón tay.

Lâm Chi gọi anh là “anh trai.”

Lúc đó, tim Phó Yến Thanh khẽ run— chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này đúng là không biết trời cao đất dày, dám dùng giọng ngọt ngào, dịu dàng đến mê hoặc ấy để gọi anh là “anh.”

Vì thế, anh đè nén cảm xúc, lạnh giọng nói: “Gọi là chú.”

Mặc kệ bà nội ở sau lưng nhắc nhở rằng xưng hô như vậy loạn hết vai vế, anh vẫn cố chấp bắt cô gọi thế.

Cứ như vậy, gọi đến khi… đến tuổi kết hôn.

Thẩm Vi Vi theo anh nhiều năm.

Dù đã ám chỉ không ít lần, nhưng Phó Yến Thanh chưa từng cho cô ta một danh phận.

Ngay cả bản thân anh, cũng không giải thích được tại sao.

Vì vậy, người anh cưới lại là Lâm Chi.

Cô gái nhỏ ấy lúc nào cũng rụt rè, chỉ khi ở cửa hàng thú cưng, đối mặt với lũ mèo chó, mới thấy được sự kiên định và mạnh mẽ trong cô.

Anh từng đề nghị mang thú cưng về nhà nuôi.

Nhưng Lâm Chi từ chối.

Bởi vì dì Trương – người giúp việc – bị dị ứng với lông mèo.

Phó Yến Thanh khi đó nói chỉ cần đổi người là được.

Nhưng Lâm Chi lại rất nghiêm túc nói: Dì Trương đã lớn tuổi, nếu nghỉ việc rồi thì sẽ rất khó kiếm được công việc khác.

Anh không hiểu.

Cũng chẳng mấy bận tâm.

Dù sao thì… Lâm Chi vẫn luôn dựa vào anh, vào cả nhà họ Phó.

Những cảm xúc nhỏ nhặt ấy đều rất đáng yêu, vì cô đang sống trong biệt thự, đeo túi hàng hiệu giá vài trăm triệu, đeo trang sức bạc tỷ.

Một khi rời khỏi anh— chỉ một cửa hàng thú cưng nho nhỏ, làm sao có thể nuôi nổi cô?

Nghĩ đến đây, Phó Yến Thanh bỗng thấy nhẹ lòng.

Vì cửa hàng thú cưng của cô cũng đã bị phá, trong thời gian ngắn, Lâm Chi nhất định sẽ quay lại tìm anh.

Thế nên, anh thản nhiên lắc ly rượu trong tay, hờ hững đáp: “Ừ, đúng là non thật.”

Cuộc chơi ấy kéo dài đến tận đêm khuya.

Trong đầu Phó Yến Thanh cứ văng vẳng tiếng khóc của Lâm Chi, tim anh như bị ai bóp chặt.

Anh nghĩ, lần này… nhường cô một lần vậy.

Anh liên hệ với phòng nhân sự, chuyển Thẩm Vi Vi đến một chi nhánh xa tít tận miền khác.

Làm xong mọi việc, anh tưởng tượng ra gương mặt bất ngờ vui sướng của Lâm Chi.

Rồi yên tâm ngủ một giấc ngon lành.