Chương 1 - Cô Dâu Bất Ngờ
Đêm trước ngày cưới, thanh mai trúc mã của vị hôn phu quỳ trước mặt tôi, bụng bầu nhô lên rõ ràng, hai tay dâng trà:
“Chị Hinh Yên, em xin chị, hãy cho con em một danh phận.”
Cả hội trường ồ lên, tôi quay sang nhìn người bên cạnh – Khải Xuyên.
Anh ta bực bội nới lỏng cà vạt:
“Hôm đó anh uống nhiều quá… Tử cung của Gia Gia bị dị tật, nếu phá thai thì sẽ không thể mang thai nữa.”
Tôi cúi xuống nhìn Dư Gia Gia đang quỳ dưới đất, khóe môi cô ta vương nụ cười, cố tình ưỡn cao bụng bầu.
“Chị à, em cam tâm tình nguyện làm người thứ ba.” Cô ta giơ cao chén trà hơn, “Nhưng Khải Xuyên nói sợ chị mang thai sẽ vất vả, nên sau khi cưới sẽ đưa em về sống chung. Đến lúc đó, phiền chị chăm sóc trước nhé.”
Khải Xuyên ghé sát tai tôi:
“Dù sao cưới xong chúng ta cũng phải có con, coi như em tập làm mẹ trước đi?”
Tôi bật cười khẽ, đưa tay nhận lấy chén trà, nhẹ nhàng đỡ Dư Gia Gia đứng dậy:
“Dưới đất lạnh đấy, đừng để bị ảnh hưởng đến cốt nhục nhà họ Khải.”
Tối hôm đó, bọn họ hẹn hò công khai rình rang, như thể chuyện nực cười ban nãy chưa từng xảy ra.
Sáng hôm sau, tại lễ cưới.
Khải Xuyên điên cuồng gọi điện:
“Hinh Yên! Sao em đổi địa điểm cưới mà không báo cho anh?!”
Tôi đứng trước gương chỉnh lại váy cưới, người đàn ông mặc vest thẳng tắp bên cạnh – Khải Diệm – bình thản nói:
“Chị dâu cậu đang thay đồ, lát nữa sẽ gửi định vị.”
1
Tôi hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn đính hôn, đặt lên bàn trang điểm.
Khắp căn phòng vẫn còn đầy bóng bay và chữ hỷ treo lơ lửng, trời vừa sáng là hôn lễ diễn ra.
Điện thoại rung lên – tin nhắn từ Khải Xuyên:
“Gối ôm cho bà bầu của Gia Gia để quên rồi, em đem qua giúp đi. Địa chỉ em biết rồi đấy.”
Tất nhiên là tôi biết.
Dư Gia Gia sống ở căn hộ phía tây thành phố, Khải Xuyên thường lấy cớ “chăm sóc bạn thanh mai” để qua lại.
Tôi từng phản đối, nhưng anh ta nói:
“Gia Gia như em gái anh vậy. Cô ấy mới đến thành phố, chưa quen gì cả. Em ghen cả chuyện này à?”
Ngón tay tôi bất giác bấm trả lời:
“Ừ.”
Tôi đứng trước cửa căn hộ, nhấn chuông.
Khải Xuyên chỉ mặc mỗi chiếc quần ngủ ra mở cửa, thấy tôi thì sững người rõ ràng.
“Gia Gia đang tắm, em đưa đồ cho anh rồi về đi.” Anh ta giơ tay muốn nhận lấy.
Người đàn ông trước mặt đã chẳng còn chút thành ý ngày nào từng quỳ gối trước cửa nhà tôi cầu hôn, giờ chỉ còn sự thiếu kiên nhẫn.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, kèm theo giọng nói ngọt ngào của Dư Gia Gia:
“Anh Khải Xuyên ơi, mau vào giúp em bôi kem dưỡng da với ~”
Khải Xuyên lập tức xoay người vào nhà.
Dư Gia Gia quấn khăn tắm bước ra, thấy tôi liền làm bộ ngạc nhiên bịt miệng:
“Ối trời, chị Hinh Yên sao lại tới đây vậy?”
Cô ta quay sang Khải Xuyên, làm nũng:
“Tất cả tại anh đó, làm em bị nhìn thấy hết rồi!”
Khải Xuyên cười xoa đầu cô ta:
“Đều là con gái, có gì phải ngại?”
Hành động thân mật ấy, giống hệt như lúc anh ta cầu hôn tôi.
Tôi siết chặt nắm tay:
“Khải Xuyên, đây là cái anh gọi là ‘chỉ chăm sóc’ đấy à?”
Khải Xuyên ngẩn người, định lên tiếng giải thích.
Dư Gia Gia bỗng nhiên ôm bụng hét lên:
“A… em bé đạp rồi…”
Khải Xuyên lập tức đỡ lấy cô ta, động tác thành thạo như đã làm hàng trăm lần.
“Gia Gia cần được tĩnh dưỡng. Em đừng làm loạn nữa. Ngày mai là lễ cưới rồi, mau về chuẩn bị đi.”
Làm loạn?
Nửa năm trước, tôi sốt tới 39 độ. Khải Xuyên bỏ dở cuộc họp quan trọng để chạy đến chăm tôi. Anh từng nói:
“Hinh Yên, cưới anh rồi, em không cần phải trưởng thành. Ở bên anh, em có thể ích kỷ cả đời.”
Tôi đã tin.
Nhưng giờ đây, những gì diễn ra trước mắt khiến tôi bị tát một cú trời giáng.
Dư Gia Gia tủi thân kéo tay áo anh ta:
“Anh Khải Xuyên… Hay là em dọn ra ngoài nhé…”
“Không được!” Khải Xuyên gắt lên, “Bác sĩ nói ba tháng đầu là giai đoạn nguy hiểm nhất.”
Anh ta quay sang tôi, giọng lạnh băng:
“Hinh Yên, anh nhất định phải bảo vệ Gia Gia và đứa bé. Nếu em không đồng ý, mình có thể hoãn cưới.”