Chương 7 - Cô Dâu Bất Ngờ Của Tổng Tài
Giang Lâm:
“Anh đang bận chơi game ngoài net.
Em tự đặt ly nước đường đỏ mà uống nhé.”
Tôi:
“Hu hu hu… anh bạn tốt của tôi, anh thật hào phóng.”
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không nhận.
Lòng tốt thì tôi ghi nhận, tiền thì xin trả lại — Dù gì cũng đều là sinh viên, không nên tiêu tiền của người khác.
Đến 1 giờ sáng, cơn đau vẫn chưa dứt.
Trán tôi bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Không chịu nổi nữa, tôi đành gọi xe đến bệnh viện trung tâm, muốn bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho rồi.
Sau một hồi khám, cuối cùng tôi được truyền nước biển.
Đây là lần đầu tiên tôi một mình đến bệnh viện.
Tôi vừa thấy mình mạnh mẽ hơn,
lại vừa thấy hơi tủi thân.
Chuyện xui cứ ập tới liên tục.
Tôi rút điện thoại ra, đăng một story:
“Nửa đêm, bệnh viện, truyền nước.”
Còn tag luôn định vị.
Gửi xong, tôi cất điện thoại, gắng chống mí mắt, mong sớm được truyền xong.
Khoảng nửa tiếng sau, tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vàng cùng tiếng thở gấp.
Ngẩng đầu lên nhìn — là Cố Tri Miễn.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã bước nhanh tới, ngồi xuống cạnh tôi.
“Buồn ngủ không? Em cứ ngủ trước đi, anh ngồi đây trông.”
Tôi lắc đầu.
Ban nãy còn buồn ngủ thật.
Giờ thì tỉnh táo luôn rồi!
Tôi nhỏ nhẹ hỏi dò:
“Bạn học Cố, sao anh lại ở đây vậy?”
Anh có vẻ hơi ngượng, đẩy gọng kính bạc lên:
“Thấy story của em… sợ em gặp chuyện gì…”
Nghe đến đây, tôi chớp chớp mắt:
“Anh quan tâm em vậy,
thế cô gái tặng hoa cho anh hồi chiều tính sao đây?”
Cố Tri Miễn như bị sững lại.
Rồi vội vàng giải thích:
“Đó là bạn nữ bán hoa trong trường thôi.
Anh không quen.”
Ồ, mua hoa à…
Vậy là định tặng cho ai đây?
Tôi không nói gì.
Chỉ lặng lẽ… nhìn anh.
13
Cố Tri Miễn thở dài, “Bạn cùng phòng của anh nói con gái ai cũng thích hoa. Anh thấy ảnh nền trong WeChat của em cũng là một bó cát tường trắng… nên mới muốn mua rồi tặng cho em…”
Tôi nửa tin nửa ngờ, tiếp tục hỏi: “Anh thích em thật không? Nếu thích, sao cứ lạnh nhạt với em vậy?”
Anh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt vừa sâu vừa chân thành: “Thích.”
“Còn em thì sao? Em có thích anh không?”
Trái tim đập loạn, thật sự cảm giác như có con nai con đang nhảy loạn trong lồng ngực.
Tôi né tránh ánh mắt rực lửa của anh, nhỏ giọng đáp: “Thích.”
Cố Tri Miễn bỗng bật cười khẽ: “Quả nhiên, càng là con gái xinh đẹp, càng biết nói dối.”
“Nhưng anh tình nguyện để em lừa.”
Chưa để tôi kịp phản ứng, cả người tôi đã bị anh kéo mạnh vào lòng.
Bất ngờ rơi thẳng vào vòng tay anh, không kịp suy nghĩ gì.
Anh cúi đầu, bá đạo hôn tôi.
Tâm trí tôi ngay lập tức trống rỗng.
Kết thúc nụ hôn, Cố Tri Miễn vẫn thở hơi gấp.
“Đường Đường, làm bạn gái anh nhé.”
“Chuyện tương lai xa quá, anh không dám hứa trước điều gì. Nhưng hiện tại anh chỉ muốn cùng em trân trọng từng khoảnh khắc.”
Chuyện sau đó, mọi người đều biết rồi.
Chúng tôi yêu nhau, tốt nghiệp, đi làm — mọi thứ dần dần đi vào quỹ đạo.
Sau một hồi hoài niệm, tôi bỗng nhớ ra một chuyện quan trọng.
Lập tức nghiêm túc chất vấn Cố Tri Miễn: “Anh còn nhớ hồi đó ở bệnh viện anh nói gì không? Em thừa nhận là em đẹp đấy, nhưng em lừa anh cái gì?”
Anh thành thật trả lời: Qua khoảng thời gian tiếp xúc đó, anh đã biết rõ tình cảm em dành cho anh. Nhưng chuyện tỏ tình, anh nghĩ vẫn nên là con trai chủ động. Đang lúc anh lên kế hoạch thì bị bạn thân em — Giang Lâm — chặn lại.”
“Cậu ấy bảo hai người là thanh mai trúc mã, gia đình đã đính hôn, tốt nghiệp xong sẽ đăng ký kết hôn. Còn bảo anh tránh xa em ra. Lúc đó anh hoang mang, sợ em chỉ đùa giỡn, không nghiêm túc. Anh muốn rút lui, nhưng không cách nào ngăn nổi bản thân.”
“Thật ra, người rung động trước là anh. Từ lần đầu gặp em trong lớp Triết Mác, lúc nhường ghế cho em, anh đã ‘đổ’ rồi. Cho nên… anh mới cam tâm tình nguyện để em đùa giỡn.”
Tôi dở khóc dở cười: “Anh nói gì là tin nấy à?”
Cố Tri Miễn gật đầu… rồi lại lắc đầu, vẻ mặt có chút ngốc nghếch.
Giọng anh nhỏ dần: “Lúc đó cậu ấy nói rất nghiêm túc, không ngờ… đến cả chuyện như thế cũng dám bịa ra. Nhưng sau khi chúng ta công khai, cậu ấy cũng tới tìm anh, nói rõ mọi chuyện rồi.”
Kể từ đó, Giang Lâm rút khỏi cuộc đời tôi.
Lặng lẽ ở một góc khuất mà tôi không biết… tiếp tục dõi theo.
Có lẽ chúng tôi đều là những kẻ chậm hiểu trong tình cảm.
Những điều lấp lửng, không tiện nói ra, mới chính là những gì chân thật nhất.