Chương 16 - Ngoại truyện - Có câu truyện ngắn nào vừa ngọt vừa ngước hay không ?
Sau khi đọc hết câu cuối cùng của bộ << Lời hồi âm của Hạ Bạch >> Hạ Trà dụi dụi mắt, vứt sách qua một bên.
Cô ấy buồn đến nỗi khóc òa lên.
Chu Tịch Bạch nghe thấy tiếng khóc dữ dội của Hạ Trà thì tập lức bỏ kịch bản qua một bên chạy đến dỗ bà xã.
“Sao lại khóc thành như vậy rồi”
Hạ Trà thở hổn hển: “Cậu ấy viết kết cục của hai chúng là âm dương cách biệt huhu, em c.h.ế.t mà anh cũng c.h.ế.t nốt huhu..”
Chu Tịch Bạch không hiểu chuyện gì, anh ôm Hạ Trà vào lòng rồi vương tay nhặt lấy quyển sách bị cô vứt dưới đất lên.
Ồ, thì ra là do cô bạn thân thích viết truyện của Hạ Trà, hình như tên là Ngạnh Hán thì phải, cô ấy thích lấy tên cũng những người xung quanh làm hình mẫu để viết mấy thứ kì kì quái quái.
Anh thuận tay lật lật vài trang.
“Anh biết không Chu Tịch Bạch, em thật sự cảm thấy rất đau lòng khi đọc quyển truyện này.
Em không biết phải giải thích như thế nào nhưng cứ cảm thấy những tình tiết trong truyện dường như đã từng xãy ra”
Đầu của cô đặt trên vai anh, không hề động đậy.
Hạ Trà không cách nào giải thích được cảm giác của bản thân khi đọc quyển truyện này.
Giống như mơ hồ nhìn thấy được bản thân ở một thế giới khác vậy.
Nếu là cô, khi mắc căn bệnh đó thì có lẽ cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.
Dù cho bản thân có ở trong hoàn cảnh cực kì khó khăn đi chăng nữa cũng tuyệt đối không muốn kéo chân Chu Tịch Bạch.
Bởi vì sự hòa hợp nơi trái tim mà thấu hiểu, và cũng vì đồng cảm mà càng cảm thấy đau khổ.
Hạnh phúc của hiện tại… bỗng nhiên có chút không chân thật lắm.
Cái cảm giác không chân thật đó cứ quấn lấy Hạ Trà.
Cô nắm chặt lấy cánh tay của Chu Tịch Bạch, có chút hoảng hốt và ủ rũ:
“Nếu như, em chỉ nói là nếu như…thế giới mà chúng ta đang sống cũng chỉ là một quyển truyện thì sao?
Chúng ta lại phải rời xa nhau…thì phải làm sao bây giờ?”
Chu Tịch Bạch không cười được nữa.
Anh ôm chặt lấy cô, rồi xoa đầu cô.
“Không sao đâu Trà Trà.
Nếu thật như em nói thì hãy cứ để thế giới này là một quyển sách đi.
Chuyện này không có gì là không tốt cả. Thậm chí sẽ có rất nhiều người biết rằng anh yêu em nhiều như thế nào. Còn có, dù cho có bao nhiêu vũ trụ song song thì chúng ta vẫn sẽ kiên định mà ở bên nhau”.
Nói đến đây anh đưa tay cẩn thận xóa đi sự cau có giữa đôi lòng mày rồi nhẹ nhàn lau đi nước mắt lăn dài trên mặt cô.
“Đối với em và anh, hai chúng ta đều là thật, như vậy là đu rồi”.
Dù cho người mà ta yêu sẽ dần xuất hiện nếp nhăn, xác thịt sẽ tiêu tan, dù cho bệnh tật chia cắt kẻ có tình.
Trong đêm tối trước khi từ biệt nhau, ta đã thật sự nỗ lực mà yêu lấy đối phương.
___Như vậy là đủ rồi.
Chu Tịch Bạch không ngờ rằng sau khi nghe những lời mà mình nói Hạ Trà càng khóc dữ dội hơn.
Những năm này bản lĩnh dỗ người khác của anh hình như đi thụt lùi rồi.
Anh chỉ cuối thấp đầu, dịu dàng hôn lấy những giọt nước mắt đó.
Thấy cô dần dần không còn rơi nước mắt nữa, Chu Tịch Bạch kề lại gần bên tai của cô, hạ thấp giọng, mang theo sự quyến rũ nói:
“Trà Trà đừng khóc nữa.
Đêm còn dài như vậy lại dùng để khóc thì quá lãng phí thời gian rồi”.
Giày vò cả một đêm.
Chu Tịch Bạch cuối cùng cũng tha cho Hạ Trà, để cô mệt mỏi mà ngủ say.
Thật ra hôm nay là một ngày tốt.
Anh vừa lấy được giải ảnh đế lần thứ ba, và cũng là ngày kỷ niệm ngày cưới của bọn họ.
Đây là giải thưởng thứ ba mà Hạ Trà đã cùng anh dành lấy.
Chu Tịch Bạch của bây giờ có sự nghiệp đã phát triễn lên một tầm cao mới, không chỉ là một ảnh đế vừa giá trị nhan sắc vừa có kĩ thuật diễn xuất, mà còn là một người cuồng vợ nổi tiếng toàn showbiz.
Mà Hạ Trà cũng xây dựng được cho mình một team có thực lực mạnh, cô không cần phải đích thân xử lí từng việc nhỏ nhặt nữa.
Bọn họ cứ như vậy tiến lên cùng nhau.
Cả hai giúp đỡ lẫn nhau, ở cạnh nhau.
Chu Tịch Bạch biết rõ mỗi thời khắc quan trọng trong cuộc đời mình không phải đến từ việc được muôn vàn ánh mắt hâm mộ quay quanh hay việc được fan hâm mộ hò hét, hay có những hotsearch mà người khác mơ cũng không có.
Mỗi lần nhận giải thưởng, vợ của anh sẽ ngồi dưới sân khấu, trang điểm nhẹ nhàn, xinh đẹp như tranh hướng đôi mắt ngập tràng ý cười dõi theo anh.
Khoảnh khắc đó, là khoảnh khắc vĩnh hằng chỉ trong chớp mắt họ họ vượt qua biển người tìm thấy nhau.
Chu Tịch Bạch nghĩ rằng thế giới này chẳng còn gì đáng giá hơn nữa rồi
Nói đến đây Chu Tịch Bạch không nhịn được lại cảm thấy hơi tức giận .
Trước giờ anh nhận được giải thưởng thì không thấy Hạ Trà khóc vậy mà hôm nay chỉ vì quyển truyện ngược kia mà khóc đến mức như vậy.
Điềm Tâm Ngạnh Hán cái gì chứ, bạn thân kiều gì vậy.
Thôi để sáng mai trộm điện thoại của cô xóa bạn bè vậy.
Chu Tịch Bạch dém kĩ chăn cho Hạ Trà xong liền lén đứng dậy nhặt lấy quyển truyện rón ra rón rén đi đến phòng làm việc.
Anh bật đèn bàn đọc hết quyển truyện.
Thật kỳ lạ.
Anh cũng có cảm giác giống như Hạ Trà.
Chu Tịch Bạch hơi giật mình, không biết từ lúc nào trên mặt toàn là nước mắt.
Đưa lấy tay ôm ngực, trái tim mơ hồ có cảm giác đau.
Cái cảm giác đau khổ không thể kháng cự ấy vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, giống như đang xem câu chuyện của chính mình vậy, lại càng giống như bản thân đã trải qua một cuộc đời nhưng lại bị lãng quên vậy.
Nếu đã như vậy..
Chu Tịch Bạch đứng dậy một cách quyết đoán.
Anh đến trước trước tủ sách mà mình không thường dùng đến bỏ quyển << Lời hồi âm của Hạ Bạch>> vào đó.
Sau đó cẩn thận khóa kĩ lại.
Anh kiểm tra tận 3 lần, chắc chắn Hạ Trà không thể mở cửa tủ thì mới thở phào một hơi.
Sau khi trở về nằm bên cạnh cô, anh không nhịn được nghĩ về một Chu Tịch Bạch đã đưa ra lựa chọn kia.
Nếu người đó là anh, nếu việc cô mắc bệnh là thật thì anh cũng sẽ không một chút do dự đi tìm cô.
Dù là một thế giới khác, dù cho phải đối mặt với sự sống và cái c.h.ế.t thì có gì đáng để sợ.
Chung quy thì dù ở khía cạnh nào Hạ Trà vẫn sẽ yêu anh.
Chu Tịch Bạch cũng sẽ liều mạng hồi đáp tình yêu đó trong mỗi khía cạnh của sinh mạng.
Chỉ cần có cô ở bên, đóa hoa của anh sẽ nở rộ.
Lời của tác giả:
Viết đến đây, ngoại truyện cuối cùng cũng kết thúc rồi. Nghĩ thật lâu nhưng hình như tôi cũng không thể viết được một cái ngoại truyện khiến bản thân hài lòng 100%. Cũng không thể hạ bút viết được cái gọi là “Câu chuyện sau khi chuyển sinh”, bởi vì ý nghĩa ban đầu mới là thứ khiến người khác cảm động, thế nên đây chính là kết thúc khiến tôi hài lòng nhất.
Cô ấy buồn đến nỗi khóc òa lên.
Chu Tịch Bạch nghe thấy tiếng khóc dữ dội của Hạ Trà thì tập lức bỏ kịch bản qua một bên chạy đến dỗ bà xã.
“Sao lại khóc thành như vậy rồi”
Hạ Trà thở hổn hển: “Cậu ấy viết kết cục của hai chúng là âm dương cách biệt huhu, em c.h.ế.t mà anh cũng c.h.ế.t nốt huhu..”
Chu Tịch Bạch không hiểu chuyện gì, anh ôm Hạ Trà vào lòng rồi vương tay nhặt lấy quyển sách bị cô vứt dưới đất lên.
Ồ, thì ra là do cô bạn thân thích viết truyện của Hạ Trà, hình như tên là Ngạnh Hán thì phải, cô ấy thích lấy tên cũng những người xung quanh làm hình mẫu để viết mấy thứ kì kì quái quái.
Anh thuận tay lật lật vài trang.
“Anh biết không Chu Tịch Bạch, em thật sự cảm thấy rất đau lòng khi đọc quyển truyện này.
Em không biết phải giải thích như thế nào nhưng cứ cảm thấy những tình tiết trong truyện dường như đã từng xãy ra”
Đầu của cô đặt trên vai anh, không hề động đậy.
Hạ Trà không cách nào giải thích được cảm giác của bản thân khi đọc quyển truyện này.
Giống như mơ hồ nhìn thấy được bản thân ở một thế giới khác vậy.
Nếu là cô, khi mắc căn bệnh đó thì có lẽ cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.
Dù cho bản thân có ở trong hoàn cảnh cực kì khó khăn đi chăng nữa cũng tuyệt đối không muốn kéo chân Chu Tịch Bạch.
Bởi vì sự hòa hợp nơi trái tim mà thấu hiểu, và cũng vì đồng cảm mà càng cảm thấy đau khổ.
Hạnh phúc của hiện tại… bỗng nhiên có chút không chân thật lắm.
Cái cảm giác không chân thật đó cứ quấn lấy Hạ Trà.
Cô nắm chặt lấy cánh tay của Chu Tịch Bạch, có chút hoảng hốt và ủ rũ:
“Nếu như, em chỉ nói là nếu như…thế giới mà chúng ta đang sống cũng chỉ là một quyển truyện thì sao?
Chúng ta lại phải rời xa nhau…thì phải làm sao bây giờ?”
Chu Tịch Bạch không cười được nữa.
Anh ôm chặt lấy cô, rồi xoa đầu cô.
“Không sao đâu Trà Trà.
Nếu thật như em nói thì hãy cứ để thế giới này là một quyển sách đi.
Chuyện này không có gì là không tốt cả. Thậm chí sẽ có rất nhiều người biết rằng anh yêu em nhiều như thế nào. Còn có, dù cho có bao nhiêu vũ trụ song song thì chúng ta vẫn sẽ kiên định mà ở bên nhau”.
Nói đến đây anh đưa tay cẩn thận xóa đi sự cau có giữa đôi lòng mày rồi nhẹ nhàn lau đi nước mắt lăn dài trên mặt cô.
“Đối với em và anh, hai chúng ta đều là thật, như vậy là đu rồi”.
Dù cho người mà ta yêu sẽ dần xuất hiện nếp nhăn, xác thịt sẽ tiêu tan, dù cho bệnh tật chia cắt kẻ có tình.
Trong đêm tối trước khi từ biệt nhau, ta đã thật sự nỗ lực mà yêu lấy đối phương.
___Như vậy là đủ rồi.
Chu Tịch Bạch không ngờ rằng sau khi nghe những lời mà mình nói Hạ Trà càng khóc dữ dội hơn.
Những năm này bản lĩnh dỗ người khác của anh hình như đi thụt lùi rồi.
Anh chỉ cuối thấp đầu, dịu dàng hôn lấy những giọt nước mắt đó.
Thấy cô dần dần không còn rơi nước mắt nữa, Chu Tịch Bạch kề lại gần bên tai của cô, hạ thấp giọng, mang theo sự quyến rũ nói:
“Trà Trà đừng khóc nữa.
Đêm còn dài như vậy lại dùng để khóc thì quá lãng phí thời gian rồi”.
Giày vò cả một đêm.
Chu Tịch Bạch cuối cùng cũng tha cho Hạ Trà, để cô mệt mỏi mà ngủ say.
Thật ra hôm nay là một ngày tốt.
Anh vừa lấy được giải ảnh đế lần thứ ba, và cũng là ngày kỷ niệm ngày cưới của bọn họ.
Đây là giải thưởng thứ ba mà Hạ Trà đã cùng anh dành lấy.
Chu Tịch Bạch của bây giờ có sự nghiệp đã phát triễn lên một tầm cao mới, không chỉ là một ảnh đế vừa giá trị nhan sắc vừa có kĩ thuật diễn xuất, mà còn là một người cuồng vợ nổi tiếng toàn showbiz.
Mà Hạ Trà cũng xây dựng được cho mình một team có thực lực mạnh, cô không cần phải đích thân xử lí từng việc nhỏ nhặt nữa.
Bọn họ cứ như vậy tiến lên cùng nhau.
Cả hai giúp đỡ lẫn nhau, ở cạnh nhau.
Chu Tịch Bạch biết rõ mỗi thời khắc quan trọng trong cuộc đời mình không phải đến từ việc được muôn vàn ánh mắt hâm mộ quay quanh hay việc được fan hâm mộ hò hét, hay có những hotsearch mà người khác mơ cũng không có.
Mỗi lần nhận giải thưởng, vợ của anh sẽ ngồi dưới sân khấu, trang điểm nhẹ nhàn, xinh đẹp như tranh hướng đôi mắt ngập tràng ý cười dõi theo anh.
Khoảnh khắc đó, là khoảnh khắc vĩnh hằng chỉ trong chớp mắt họ họ vượt qua biển người tìm thấy nhau.
Chu Tịch Bạch nghĩ rằng thế giới này chẳng còn gì đáng giá hơn nữa rồi
Nói đến đây Chu Tịch Bạch không nhịn được lại cảm thấy hơi tức giận .
Trước giờ anh nhận được giải thưởng thì không thấy Hạ Trà khóc vậy mà hôm nay chỉ vì quyển truyện ngược kia mà khóc đến mức như vậy.
Điềm Tâm Ngạnh Hán cái gì chứ, bạn thân kiều gì vậy.
Thôi để sáng mai trộm điện thoại của cô xóa bạn bè vậy.
Chu Tịch Bạch dém kĩ chăn cho Hạ Trà xong liền lén đứng dậy nhặt lấy quyển truyện rón ra rón rén đi đến phòng làm việc.
Anh bật đèn bàn đọc hết quyển truyện.
Thật kỳ lạ.
Anh cũng có cảm giác giống như Hạ Trà.
Chu Tịch Bạch hơi giật mình, không biết từ lúc nào trên mặt toàn là nước mắt.
Đưa lấy tay ôm ngực, trái tim mơ hồ có cảm giác đau.
Cái cảm giác đau khổ không thể kháng cự ấy vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, giống như đang xem câu chuyện của chính mình vậy, lại càng giống như bản thân đã trải qua một cuộc đời nhưng lại bị lãng quên vậy.
Nếu đã như vậy..
Chu Tịch Bạch đứng dậy một cách quyết đoán.
Anh đến trước trước tủ sách mà mình không thường dùng đến bỏ quyển << Lời hồi âm của Hạ Bạch>> vào đó.
Sau đó cẩn thận khóa kĩ lại.
Anh kiểm tra tận 3 lần, chắc chắn Hạ Trà không thể mở cửa tủ thì mới thở phào một hơi.
Sau khi trở về nằm bên cạnh cô, anh không nhịn được nghĩ về một Chu Tịch Bạch đã đưa ra lựa chọn kia.
Nếu người đó là anh, nếu việc cô mắc bệnh là thật thì anh cũng sẽ không một chút do dự đi tìm cô.
Dù là một thế giới khác, dù cho phải đối mặt với sự sống và cái c.h.ế.t thì có gì đáng để sợ.
Chung quy thì dù ở khía cạnh nào Hạ Trà vẫn sẽ yêu anh.
Chu Tịch Bạch cũng sẽ liều mạng hồi đáp tình yêu đó trong mỗi khía cạnh của sinh mạng.
Chỉ cần có cô ở bên, đóa hoa của anh sẽ nở rộ.
Lời của tác giả:
Viết đến đây, ngoại truyện cuối cùng cũng kết thúc rồi. Nghĩ thật lâu nhưng hình như tôi cũng không thể viết được một cái ngoại truyện khiến bản thân hài lòng 100%. Cũng không thể hạ bút viết được cái gọi là “Câu chuyện sau khi chuyển sinh”, bởi vì ý nghĩa ban đầu mới là thứ khiến người khác cảm động, thế nên đây chính là kết thúc khiến tôi hài lòng nhất.