Chương 7 - Cô Bạn Thân Báo Mộng
“Vậy lúc livestream phiên toà bắt đầu, nhớ xem kỹ nhé. Tôi còn chuẩn bị một tin lớn tặng nhà họ Lâm.”
Tôi chỉnh quai balo, bước vào phòng xét xử.
Ba người nhà họ Lâm đứng ở ghế bị cáo, tay bị còng.
Thấy tôi, Lâm Minh đỏ ngầu mắt hét lên:
“Lâm Tiểu Đường! Đồ vong ân bội nghĩa! Chúng tao nuôi mày mười sáu năm!”
“Đây là cách mày báo đáp sao!”
Triệu Uyển nặn ra vẻ dịu dàng:
“Tiểu Đường, chuyện này vốn là chuyện trong nhà, đóng cửa giải quyết không được sao? Con xem giờ làm ầm lên rồi kìa…”
Hạ Tinh còn rưng rưng nước mắt:
“Chị… em chỉ sợ chị ghét em nên mới giấu chuyện và giả chết. Không đáng tội tử đâu…”
Tôi nhìn họ lạnh lùng, không đáp một lời.
Nhưng từ hàng ghế khán giả đã vang lên tiếng bàn tán:
“Không thể tin nổi, Lâm Tiểu Đường báo công an bắt bố mẹ nuôi, độc thật.”
“Nghe nói bố mẹ nuôi chỉ giả nghèo muốn rèn luyện nó thôi mà.”
Tôi siết chặt tay, không đáp lời.
Đợi đến khi thẩm phán tuyên bố khai mạc phiên toà, Lâm Minh lập tức rơi nước mắt:
“Thưa quý toà, chúng tôi chỉ là đùa với Tiểu Đường quá trớn, chứ không hề có ý giết con bé!”
“Nuôi nó mười sáu năm, làm sao nỡ hại nó chứ!”
Tôi bình thản nói:
“Vậy thì mời xem chứng cứ.”
Tôi bắt đầu phát đoạn video luật sư giúp tôi thu thập được.
Đoạn đầu tiên: Lâm Minh và Triệu Uyển lén gặp Hạ Tinh. Vừa thấy cô ta, Triệu Uyển đã lau nước mắt:
“Tinh Tinh, những năm qua con giả chết để lừa Lâm Tiểu Đường, thật sự uất ức cho con rồi.”
“Con yên tâm, chờ lấy được tim của Lâm Tiểu Đường, đến lúc con bé hết giá trị, chúng ta sẽ đàng hoàng đón con về nhà họ Lâm!”
Đoạn thứ hai: Lâm Minh và Triệu Uyển đứng bên cạnh, còn Hạ Tinh cầm túi bột thôi miên, rắc lên mặt tôi đang nhắm nghiền mắt.
Lâm Minh hơi do dự:
“Vợ à, làm vậy có ổn không?”
Triệu Uyển mắt đầy độc ác:
“Đây là thuốc tôi mua giá cao ngoài chợ đen, chắc chắn có tác dụng!”
“Dù có tác dụng phụ như đau đầu hay sa sút trí nhớ thì sao chứ? So với việc Tinh Tinh hồi phục, mấy chuyện đó không đáng gì!”
Hạ Tinh rắc thuốc xong, bắt đầu lẩm bẩm và làm động tác kỳ quái trên đầu tôi.
Ghế khán giả bắt đầu xôn xao.
“Trời đất, ba mẹ kiểu gì vậy chứ!”
“Rõ ràng là cố ý mưu sát! Đùa cái gì mà đùa!”
Tôi ra hiệu “suỵt”, cả phòng xử lại im lặng.
Tôi tiếp tục bật đoạn thứ ba.
Lâm Minh từ phòng tôi đi ra, trong tay là điện thoại của tôi.
Hạ Tinh hỏi:
“Ba, ba chắc là Lâm Tiểu Đường chỉ thấy tin giả chứ?”
Lâm Minh cười gật đầu:
“Chắc chắn! Từ giờ chỉ cần con nói gì trong trạng thái thôi miên, Tiểu Đường sẽ thấy thông tin ngược lại!”
“Dù nó nghi ngờ, ba cũng sẽ thuê người diễn kịch ép nó tin!”
Hạ Tinh hào hứng gật đầu. Video kết thúc tại đây.
Tôi phát biểu bình tĩnh:
“Đây chính là bằng chứng Lâm Minh, Triệu Uyển, Hạ Tinh cấu kết với nhau, cố tình dẫn dắt tôi đến chỗ tự sát.”
“Họ giả vờ nguy khốn, cố tình lừa dối tôi, lợi dụng tình cảm của tôi dành cho họ, hết lần này đến lần khác đẩy tôi đến tuyệt vọng.”
Ghế khán giả có người đã há hốc miệng:
“Trời ơi! Con bé này giỏi quá! Gặp tôi chắc không nhận ra nổi!”
Càng nhiều người bắt đầu phẫn nộ la ó:
“Bỏ tù! Loại người như thế phải vô tù!”
Thẩm phán gõ búa tuyên án: Lâm Minh, Triệu Uyển, Hạ Tinh phạm tội mưu sát không thành, xử phạt tù giam 5 năm.
Tuy mức án không cao, nhưng tôi đã hài lòng.
Không màng đến tiếng rủa sau lưng ba người, tôi rời khỏi toà án.
Đám phóng viên vây quanh tôi, có người mắt đỏ hoe:
“Lâm Tiểu Đường, em thật sự rất giỏi!”
“Em biết không? Sau buổi livestream phiên toà, công ty nhà họ Lâm bị tẩy chay hàng loạt, sắp phá sản rồi!”
Tôi ngạc nhiên mở điện thoại, thấy ngay tin tức Lâm thị phá sản chiếm trọn trang nhất.
Tôi cười mà nước mắt rơi. Ở kiếp này, Lâm Minh thật sự… phá sản rồi.
Chưa đầy vài ngày sau, phóng viên lần nữa liên lạc với tôi:
“Lâm Tiểu Đường, tôi có tin tốt muốn báo!”
Tôi mỉm cười gật đầu, người phóng viên ánh mắt rực sáng: