Chương 8 - Cô Ấy Rời Đi Lúc Nào Tôi Không Hay

15

Tại toà, Diệp Tư Tư trình bày rất nhiều bằng chứng tôi ngoại tình.

Tôi hoàn toàn không ngờ cái người vợ ngày thường luôn im lặng cam chịu ấy, hóa ra đã theo dõi tôi từ khi tôi bắt đầu dây dưa với thư ký thứ hai.

Bằng chứng không chỉ là ảnh nắm tay, mà còn có cả hình tôi và các cô gái khác ôm nhau vào khách sạn, cùng với lịch sử đặt phòng.

Tôi không nhịn nổi, gào lên giữa tòa:

“Cô thật đê tiện!”

Nhưng Diệp Tư Tư lạnh lùng như một cỗ máy không có cảm xúc:

“Tôi chẳng hạ mình đến mức theo dõi anh. Trước đây tôi rất tin tưởng anh.”

“Là dì giúp việc Lưu nghi ngờ, trên đường đi chợ tiện tay chụp vài tấm ảnh.”

“Dù lúc đó đã thấy ảnh, tôi vẫn không đề cập chuyện ly hôn. Tôi nghĩ anh sẽ biết quay đầu, quay lại với gia đình.”

“Nhưng… anh khiến tôi hoàn toàn thất vọng.”

Tôi đứng sững tại chỗ, chỉ thấy nực cười.

Mẹ kiếp, bao năm tôi bay nhảy như vậy, lại bị một bà giúp việc tóm được?

Tôi trả công thiếu cô ta chắc?

Bảo cô ta lau dọn nhà, có bảo làm thám tử đâu!

Tôi lập tức phản bác:

“Vài tấm ảnh với mấy cái hóa đơn đặt phòng thì chứng minh được gì? Chúng tôi bàn chuyện công việc, hoàn toàn không có hành vi ngoại tình!”

“Nếu muốn tôi ra đi tay trắng, phải có bằng chứng trên giường cơ!”

Diệp Tư Tư gật đầu:

“Được. Anh muốn bằng chứng, tôi sẽ cho anh.”

Ngay sau đó, cô ấy trình ra một đoạn video.

Là đoạn tôi với Lưu Thi Thi đang làm chuyện đó — do chính tôi tự tay quay, khi cảm xúc lên cao.

Góc quay… đúng là của tôi thật.

Tôi cảm giác da đầu tê rần, đoạn video đó tôi đã xóa từ lâu rồi! Cô ấy lấy từ đâu ra?!

Tôi còn chưa kịp thốt lên thì Diệp Tư Tư đã bình thản nói:

“Tiền có thể mua được bất cứ thứ gì — kể cả video của chính anh.”

Tôi ngơ ngác trong vài giây… rồi lập tức hiểu ra.

Đúng rồi, sau khi quay xong tôi từng gửi bản đó cho Lưu Thi Thi.

Vậy là… đoạn clip này, Diệp Tư Tư đã mua lại từ Lưu Thi Thi!

Cô ấy nhìn tôi, mặt không biểu cảm, trong ánh mắt có một tia giễu cợt:

“Đáng tiếc là… bao nhiêu năm qua anh chơi với bao nhiêu người phụ nữ, mà chưa từng có ai thật lòng với anh. Thứ họ nhìn thấy ở anh… chỉ là tiền.”

Tôi chết lặng.

“Con khốn! Lưu Thi Thi dám bán đứng tôi?!”

Diệp Tư Tư nhếch mép cười lạnh:

“Anh hết giá trị lợi dụng rồi, cô ta kiếm thêm được từ tôi một mớ, thì có gì sai?”

“Khi tôi hứa sẽ không truy cứu tài sản chung nữa, cô ta còn sợ tôi không hài lòng mà vội vã đưa bằng chứng ra cho chắc đấy.”

16

Luật sư của tôi nói, phán quyết lần này sẽ cực kỳ bất lợi cho tôi.

Phiên tòa kết thúc, tôi vội chạy theo Diệp Tư Tư, khổ sở cầu xin cô ấy đừng ép tôi đến đường cùng.

“Tôi vẫn còn hơn ba mươi triệu… tôi có thể chia cho em một nửa. Chừa lại chút vốn cho tôi tái khởi nghiệp, được không?”

Nhưng Diệp Tư Tư hoàn toàn không để tâm.

Dưới sự hộ tống của luật sư, cô ấy lạnh lùng quay lưng bỏ đi.

Khoảnh khắc đó, tôi bỗng cảm thấy — người phụ nữ kia, tôi không còn nhận ra nữa rồi.

Giây phút đó… tôi cảm thấy người phụ nữ đó tôi đã không còn nhận ra nữa.

17

Diệp Tư Tư, người từng nhún nhường, nghe lời tôi răm rắp, đã thay đổi từ bao giờ?

Khi bản án có hiệu lực, tôi còn định tìm cách kéo dài thêm chút thời gian.

Không vì gì khác, chỉ là tôi không cam tâm đưa hết số tiền tôi cực khổ kiếm được cho cô ấy.

Nhưng bên thi hành án đâu có quan tâm.

Sau một lần gửi thông báo yêu cầu thanh toán mà tôi vẫn chây ì, toàn bộ tài sản của tôi lập tức bị phong tỏa.

Nhanh đến mức tôi còn chưa kịp xoay xở.

Tôi phát điên, muốn tìm Diệp Tư Tư xin cô ấy một con đường sống.

Nhưng cô ấy như bốc hơi khỏi nhân gian, không thể nào liên lạc được.

Chiều hôm đó, đúng sáu giờ, tôi từ một kẻ có tài sản chục triệu trở thành một thằng trắng tay.

Căn nhà từng là của chúng tôi cũng bị niêm phong.

Tôi… không còn nhà để về nữa.

Nơi duy nhất tôi còn có thể đến, là căn biệt thự thuê cho Tô Tô — vẫn chưa hết hạn thuê.

Nhưng nghĩ đến chuyện cô ta bán đứng tôi, tôi chưa muốn nhìn mặt.

Tôi bước đi như kẻ vô hồn, lang thang khắp phố như xác sống.

Tay cầm chai rượu trắng rẻ tiền, cố rót vào miệng cho say — chỉ mong khi tỉnh dậy phát hiện tất cả chỉ là cơn ác mộng.

Tôi đi mười mấy cây số, lảo đảo trở về biệt thự của Tô Tô.

Vừa mở cửa, tôi đã nghe thấy tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra từ phòng ngủ.

Toàn thân tôi căng như dây đàn, cầm chai rượu lao thẳng vào trong.

Cảnh tượng trên giường khiến tôi muốn nổ tung.

Tô Tô đang quấn lấy một gã đàn ông lạ, chỉ đến khi thấy tôi xông vào mới vội tách ra.

Cô ta lao xuống giường, ôm lấy tôi, giải thích không ngừng rằng chỉ là hiểu lầm.

Tôi bật cười — cô xem tôi là thằng ngốc à?

Lăn lên giường với nhau rồi mà còn nói hiểu lầm?

Tôi cầm chai rượu định đập thẳng vào tên đàn ông kia.

Nhưng tôi đã rã rời, còn đi bộ mấy tiếng, đứng cũng không vững.

Tên đó tung một cú thúc cùi chỏ vào mặt tôi, máu mũi chảy ròng, tôi ngã gục.

Trong lúc mơ màng, tôi thấy gã kia cuống cuồng bỏ chạy.

Tỉnh dậy, tôi nằm trên giường, còn Tô Tô đang cẩn thận dùng khăn ướt lau mặt tôi.

Tôi giận dữ túm lấy tay cô ta.

Rượu tan, tôi nhìn kỹ thấy trên người cô ta đầy vết bầm tím.

Tôi nghiến răng hỏi:

“Cô giỏi quá ha? Giờ còn chơi cả SM nữa?”

Tô Tô vội giải thích:

“Đó là bạn trai cũ của em, em không biết sao anh ta lại tìm được đến đây…”

“Lúc tôi vào, cô ôm chặt hắn như vậy, cô định bảo là hắn cưỡng bức cô à?”

Tôi nhìn cô ta chằm chằm, mắt đầy sát khí.

Tô Tô im lặng.

Tôi lập tức đe dọa:

“Gọi cảnh sát ngay, tố cáo hắn hiếp dâm!”

Tô Tô suy nghĩ một lúc, rồi lại nói:

“Thôi, đừng truy cứu nữa.”

Thấy tôi không đồng ý, cô ta gỡ tay tôi ra, rút tay về, nói:

“Là em sai với anh. Hay là… chúng ta chia tay đi.”

Tôi: ???

Mẹ kiếp, tôi từng tung hoành tình trường, lần đầu tiên trong đời bị đá!

Tôi giận tím mặt, định tát cô ta một cái.

Nhưng nghĩ lại — tôi giờ trắng tay rồi, mà còn được ở bên cô nàng nóng bỏng thế này, chẳng phải là món hời sao?

Bị cắm sừng à?

Thì cắm đi.

Tôi kéo cô ta vào lòng, nói ra câu nhục nhã nhất đời:

“Lần sau đừng có thế nữa!”

Sau đó, tôi trút hết bực tức mấy ngày nay lên người cô ta.

Nhưng đúng là họa vô đơn chí.

Ngay sau khi “vui vẻ” xong, cảnh sát và nhân viên thi hành án đến gõ cửa.

Thì ra, người giúp việc bị đuổi việc đã bám theo tôi, lần ra được địa chỉ biệt thự này.

Vì tôi đã ra đi tay trắng, nên họ cần xác minh căn biệt thự này có phải tài sản của tôi hay không.

KHÔNG PHẢI!

Con mụ đó có bị điên không?!

18

Họ kiểm tra hơn một tiếng, cuối cùng xác nhận đây là nhà thuê, không nằm trong tài sản kê biên.

Do tiền thuê đã thanh toán đủ, họ rút lui.

Nhưng Tô Tô thì chết lặng.

Không nói không rằng, tát thẳng vào mặt tôi:

“Anh bị ra đi tay trắng thật à?!”

“Ừ.”

“Vậy mà anh còn mặt mũi lên giường với tôi?!”

Tôi cười khẩy — đến nước này thì còn gì để giữ?

Tôi buông một câu:

“Miễn phí thì tội gì không hưởng?”

“Đồ khốn!”

Cô ta tát thêm cái nữa rồi vơ đồ bỏ đi.

Tôi nhìn căn biệt thự trống trơn, cười cay đắng:

“Thế là sạch bách rồi…”

Tôi đành gọi cho chủ nhà, xin trả lại căn nhà, nhờ hoàn tiền thuê.

Chủ nhà chửi tôi xối xả qua điện thoại:

“Giàu không ra gì mà còn bày đặt sống sang! Tiền thuê, tiền cọc đều không hoàn!”

Không còn cách nào. Tiền đã vào tay người ta, sao lấy lại được?

Tôi đành tiếp tục ở lại căn biệt thự xa xỉ đó.

Không ngờ chỉ ba ngày sau, chủ nhà lại hớt hải tìm đến.

Ông ta đứng cách tôi tám mét, vừa thấy mặt tôi là gào lên:

“Cút ngay! Tao trả tiền thuê, trả tiền cọc! Ra khỏi đây ngay!”

Tôi sững người — mình nghèo thật, nhưng chưa đến mức bốc mùi mà?

Chuyện gì vậy?

Câu nói tiếp theo của chủ nhà khiến tôi sụp đổ:

“Mày ở chung với con nhỏ nhiễm HIV, tao đúng là xui xẻo tám kiếp mới cho mướn nhà!”

“Ông nói gì? Đừng đùa, nó mới hai mươi tuổi, còn non lắm!”

“Non cái đầu mày! Nó đi làm bar, giả vờ ngây thơ với mày thôi!”

“Bạn trai cuối của nó vì muốn nuôi nó nên đi bán máu ở chợ đen, bị nhiễm HIV.”

“Sau đó chia tay để không liên lụy cô ta. Nhưng khi biết cô ta vẫn đi cặp kè đại gia, hắn tức quá, cố tình quan hệ không an toàn với cô ta.”

“Cô ta định thừa cơ kiện hắn tội hiếp, đòi tiền.”

“Nhưng sau khi hắn khai ra hết, cô ta đi xét nghiệm — nhiễm HIV thật rồi!”

“Chuyện đó đến tai công an, họ còn gọi điện cho tao!”

Tôi run rẩy:

“Không thể nào… ông đang bịa đúng không?”

“Bịa cái đầu mày! Con nhỏ đó nói rõ ràng — sau khi lên giường với hắn thì lập tức bị mày ‘quay vòng’!”

“Mày mà không dính mới là lạ! Cút!”

Tôi suýt nữa không đứng nổi.

Một mớ tình ái nhố nhăng của đám người đó… sao lại kéo cả tôi — người vô tội nhất vào chứ?!

Tôi lắp bắp:

“Anh chủ nhà, anh tốt bụng mà… cho tôi ít tiền, tôi đi khám được không?”

“Cút đi! Trả tiền lại rồi đó, muốn sống thì tự lo thân!”

19

Tôi cầm tiền thuê nhà, chạy thẳng đến bệnh viện.

Kết quả trả về rất nhanh.

Không ngoài dự đoán — tôi nhiễm HIV.

Chưa hết…

Tôi còn bị… vô sinh.

Giây phút đó, tôi mới hiểu — thì ra ngày xưa Diệp Tư Tư bảo tôi đi khám không phải để kiểm tra “khả năng đàn ông”.

Mà là muốn biết tại sao mãi không mang thai được.

Có lẽ… cô ấy muốn giữ tôi lại bằng một đứa con.

Còn tôi thì sao?

Rắp tâm khiến Tô Tô có thai, hóa ra là ảo tưởng.

Tôi rời bệnh viện, đầu óc trống rỗng.

Tuyệt vọng, tôi tìm một chỗ mát mẻ nào đó nằm xuống…

Để… thi thể đỡ bốc mùi quá sớm.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)