Chương 2 - Cô Ân Phục Đức
-07-
Sau giờ học.
Phương Tri Ân chủ động đợi tôi.
Tôi khó chịu, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì?"
Cô tỏ vẻ đáng thương: "Anh Anh, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Ah.
Nói chuyện cậu muốn cướp bố mẹ tôi chắc?
Tôi thờ ơ nói: "Nói đi."
Cô nhìn quanh: "Anh Anh, nói ở đây không tốt lắm."
Thành thật mà nói, tôi không tin cô ấy.
Niềm tin của tôi dành cho cô ấy đã không còn từ lâu.
Nhưng tôi lo lắng cô ấy sẽ gài bẫy tôi ở nơi công cộng.
Mọi người nói Lý Diễm hay nói nhiều lời tàn nhẫn, trong lớp không ai dám gây sự với cậu ấy, trừ tôi.
Người ta sợ Lý Diễm cũng sợ luôn cả tôi.
Phương Tri Ân thì khác.
Cô ấy không hung dữ, xinh đẹp, mong manh và đáng yêu.
Hơn nữa, cô ấy còn là "Bạch Phú Mỹ".
Hai chúng tôi hiếm khi nói chuyện với nhau, mỗi lần nói chuyện, các bạn cùng lớp luôn dõi theo, lo lắng tôi sẽ bắt nạt Phương Tri Ân.
Tôi ghét phiền phức, bực bội đi theo cô ấy.
Trước đây cô ấy luôn tránh mặt tôi, nhưng lần này cô ấy lại đứng cạnh tôi.
Tôi luôn cảnh giác.
Đến gần nơi chú tài xế đậu xe, tôi nhịn không được hỏi: "Phương Tri Ân, rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
Phương Tri Ân sợ hãi, đôi mắt ngấn lệ: "Anh Anh, cậu giận tớ à?"
Cô luôn phàn nàn một cách khéo léo trước mỗi giáo viên bộ môn và bố tôi, nó khá hữu dụng.
Họ không đoán được ý định của cô và chỉ coi cô như một nạn nhân.
Tôi không muốn bị bố dạy bảo nữa.
"...... Không có."
Phương Tri Ân lại nhỏ giọng hỏi: "Anh Anh, cậu và Lý Diễm yêu sớm à?"
Tôi tức giận: "Ai nói thế!"
Đúng lúc này, chú tài xế bước xuống xe đi về phía tôi: "Cô chủ, cô tan học rồi."
Chú phớt lờ Phương Tri Ân.
Tôi nhanh mắt bắt gặp biểu cảm vặn vẹo của cô ấy.
Khá thoải mái.
Tôi gật đầu.
Chú tài xế mở cửa cho tôi trước, đợi tôi lên xe mới lịch sự gọi Phương Tri Ân: "Cô Phương, nhanh lên xe."
Phương Tri Ân miệng như bôi mật trả lời: "Cảm ơn chú."
Trong xe.
Phương Tri Ân đột nhiên nói: "Tớ nghe ai đó nói cậu và Lý Diễm tán nhau trong lớp thể dục."
Tôi nghi ngờ "ai đó" mà cô ấy nhắc đến chính là những người theo đuôi cô ấy.
Tôi càng nghi ngờ cô ấy cố tình nói ra việc này trên xe, để gia đình biết chuyện "yêu sớm" của tôi.
Tôi mỉa mai nói: "Cậu mù à? Lý Diễm lấy bóng đánh tôi và tôi đánh trả! Chúng tôi đánh nhau chứ không phải tán tỉnh!"
Bác tài xế nhìn tôi cười.
Chú nói: "Cô chủ, cách làm của cô rất giống vợ tôi hồi đó."
Phương Tri Ân: "..."
Khiêu khích thất bại, cô ấy nặn vài giọt nước mắt và nói: "Anh Anh, tớ xin lỗi. Tớ không có ý nói cậu yêu sớm, tớ chỉ nghe các bạn cùng lớp bàn tán về mối quan hệ của cậu với Lý Diễm, tớ sợ cậu không biết nên mới nhắc nhở cậu......"
Tôi lạnh lùng nói: "Vậy sao."
Phương Tri Ân nhẹ nhàng khóc nức nở, lẩm bẩm "Tớ xin lỗi".
Tôi rất bực mình.
Cô ấy quan tâm tôi mới lạ, đạo đức giả.
Tôi phớt lờ cô ấy.
Chú tài xế cũng tập trung lái xe.
Sau khi về đến nhà, Phương Tri Ân "cố ý" ngừng khóc nhưng mắt vẫn đỏ hoe.
-08-
Thật ra.
Không chờ cô ấy phàn nàn, bố tôi đã gọi tôi vào phòng làm việc.
"Anh Anh, sao Tri Ân lại khóc?"
Tôi bực mình: "Bố đi mà hỏi cô ta!"
Ông dùng ngón tay búng nhẹ trán tôi: "Sao con lại nói chuyện với bố như vậy?"
Tôi cảm thấy oan ức: "Nếu bố thích Phương Tri Ân thì để cô ta làm con gái bố!"
"Anh Anh, con đang nói linh tinh gì vậy!" Ông xoa xoa trán tôi, "Bố sai rồi, lẽ ra bố không nên đánh con, tha thứ cho bố nhé?"
Tôi im lặng.
Ông nói thêm: "Tri Ân lớn lên trong cô nhi viện. Tính cách con bé có thể hơi thiếu sót, nhưng nhìn chung con bé cũng là đứa trẻ tốt. Bố cũng không thể bỏ mặc con bé. Khi nào con bé được nhận vào trường đại học lý tưởng, con bé sẽ chuyển ra ngoài sống tự lập. Còn con thì khác, con sẽ luôn là con gái của bố mẹ."
Tôi hỏi: "Bố tin con hay cô ta?"
Ông đổi chủ đề: "Con đã làm ra chuyện gì vậy?"
Tôi nghe với vẻ mặt ngơ ngác.
Bố tôi liền nói: "Anh Anh, con không nên cãi nhau với Lý Diễm, cũng không nên hiểu lầm ý tốt của Tri Ân..."
"Con sẽ đến nhà bà ngoại!"
Tôi không thể nghe được nữa, trực tiếp ngắt lời ông.
Ông nói: "Anh Anh, con đang trốn tránh."
"Bố, bố có thấy khó chịu nếu có người đi khắp nơi nói rằng bà nội là mẹ của chú ấy? Con biết chú Phương đã cứu mạng con! Nhưng người cứu con không phải Phương Chi Ân! Con biết bố có được những gì ngày hôm nay là do tính cầu toàn của bố! Con không thể làm được! Có lẽ con giống mẹ con hơn!
Lần này ông im lặng.
Tôi nhắc lại mong muốn của mình: "Con muốn đến nhà bà ngoại."
"Được rồi. con trước tiên hãy bình tĩnh đã."
Ông dường như đang mong chờ tôi "suy nghĩ lại".
Tôi sẽ không.
Nói một cách chính xác, tôi không đơn độc và yếu đuối như Phương Tri Ân, tôi không cần ai chăm sóc cho mình.
Cô ấy làm tôi thấy chán ghét, tôi có thể sống ở nhà bà ngoại cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc.
-09-
Tôi xách balo lên xe, chú tài xế đưa tôi về nhà bà ngoại.
Ba người cậu đang đứng đợi tôi.
Cậu út nhiệt tình nhéo mặt tôi: "Tiểu Tô, con đến rồi, cậu nhớ con quá. Nhanh vào nhà đi. Bà ngoại đã nấu một bàn lớn cho con rồi."
Tôi tránh khỏi nanh vuốt của cậu út, trả lời một cách lạnh lùng: "Cảm ơn cậu."
Cậu út tỏ vẻ bị tổn thương: "Tiểu Tô, con không thích......!"
Anh còn chưa nói xong, cậu cả vẻ mặt lạnh lùng túm lấy tai cậu út nói: "Đừng làm phiền Anh Anh."
Cậu út cảm thấy tủi thân: "Anh cả, anh...... ư ư!"
Cậu út lại bị cậu hai bịt miệng lại.
Tôi đã quen rồi nên bước vào với vẻ mặt không cảm xúc.
Phòng ăn.
Bà ngoại vừa mới bày bát đĩa, nhìn thấy tôi liền trìu mến nói: "Bé con, nhanh đi rửa tay rồi ăn."
Nghe bà ngoại gọi "bé con" làm tôi trực trào nước mắt.
Tôi nhào vào lòng bà, nghẹn ngào nức nở: "Bà ơi..."
Bà nội rất lo lắng: "Bé con làm sao vậy? Ai bắt nạt con?"
Tôi lắc đầu: "Bà ơi, con không sao. Con chỉ muốn ăn món thịt viên sốt tương đỏ của bà làm thôi."
Bà nội vuốt khóe mắt tôi một cách trìu mến: "Được rồi, bé con ăn nhiều một chút."
Sau bữa ăn.
Trong căn phòng công chúa được ba người cậu sửa sang lại và trang trí cẩn thận, tôi thoải mái lật qua cuốn sách.
Mặc dù tôi chán ghét Phương Tri Ân, nhưng cô ấy đã ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi.
Ở một khía cạnh nào đó, tôi thực sự đang "chạy trốn".
"Cộc cộc cộc-"
"Tiểu Tô."
Đó là mẹ tôi.
Mẹ có buổi biểu diễn tối nay nên đã vội vã đến gặp tôi trước.
Tôi đóng cuốn sách lại, đi ra mở cửa.
"Mẹ."
Mẹ vuốt tóc tôi khi bước vào cửa: "Con thật sự muốn sống ở nhà bà ngoại à?"
Tôi do dự vài giây rồi chậm rãi gật đầu.
"Được rồi."
Mẹ nhanh chóng chuyển chủ đề: "Có câu hỏi nào mà con không biết câu trả lời không?"
Tôi không khỏi nói: "Mẹ, mẹ có nghĩ đó là lỗi của con? Phương Tri Ân nói dối, con đương nhiên không thích cậu ta!"
Tôi bực bội nói tiếp: "Chú Phương sẽ rất tức giận nếu biết Phương Tri Ân lại trở nên như thế này."
"Tiểu Tô, con không thể nói như vậy."
"Con biết mà, mẹ."
Tôi lẩm bẩm xin lỗi chú Phương trong lòng.
Mẹ thở dài rồi nhẹ nhàng nói: "Tiểu Tô, mẹ cũng từng giống như con, đi thẳng vào vấn đề, không bao giờ bỏ cuộc khi tranh cãi. Khi mẹ mới ra mắt, bạn tốt của mẹ đã lấy trộm bài hát gốc của mẹ, viết nguệch ngoạc vài chữ rồi phát hành một đĩa đơn trước mẹ. Cô ấy đã trở nên nổi tiếng. Mẹ đã nói với quản lý của mình là cô ấy đạo nhạc, cô ấy đã khóc và xin lỗi, điều đó khiến mẹ chán nản. Lúc đó cô ấy rất nổi tiếng, người quản lý của cô ấy cũng bảo vệ cô ấy. Mẹ rất tức giận nên đã về nhà phàn nàn với bố con để được an ủi. Thế mà ông ấy lại lý luận với mẹ, nói mẹ không cần phải tranh cãi với kẻ trộm, nên tập trung vào việc sáng tác của mình. Tất nhiên, không có kết cục tốt đẹp cho kẻ trộm. Sau này, cô ấy "hết thời" và biến mất khỏi mọi người. Nhưng bố của con không hiểu chút nào, điều mẹ muốn là ông ấy đứng về phía mẹ. Ông ấy là loại người như vậy. Anh Anh, bố con rất yêu con. "
Tôi lẩm bẩm: "Nếu chồng con mà cư xử như vậy thì con sẽ ly hôn!"
-10-
Mẹ tôi mỉm cười áp má vào má tôi: "Nếu con bỏ đi, bố sẽ không còn con nữa".
"Con thà không có con còn hơn."
Tôi gần như buột miệng nói ra.
Nhưng tôi nghĩ đến bố mẹ tôi, bà tôi, ba người cậu, hai người dì của tôi...
Tôi đã kìm lại.
Tôi không sống vì Phương Tri Ân.
"Tiểu Tô," mẹ quay mặt lại nhìn tôi: "Mẹ luôn đứng về phía con."
"Con biết, mẹ."
Mẹ chỉ có thể ở lại với tôi một lúc trước khi lên ô tô để bắt chuyến bay lúc nửa đêm.
Trong thời gian này, mẹ bận đi lưu diễn.
Mẹ hứa khi nào được nghỉ ngơi một thời gian, sẽ về nhà giúp tôi dạy cho Phương Tri Ân một bài học.
Nếu đúng như vậy thì tôi sẽ ngăn mẹ lại.
Mẹ là người nổi tiếng và là người lớn, nếu Phương Tri Ân tạt chút nước bẩn vào người mẹ thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Tôi chỉ muốn mẹ ủng hộ tôi và hiểu tôi.
Tiếc là bố tôi không hiểu.
Tôi đặc biệt khó chịu với Phương Tri Ân.
Nhưng nếu tôi mở miệng đuổi cô ấy đi, chưa nói đến bố tôi sẽ kiên quyết phản đối, tôi cũng sợ mơ thấy chú Phương.
Tôi buộc phải đợi hơn nửa năm cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, tôi chán nản muốn chết.
Tôi phải nghĩ ra điều gì đó.
-11-
"Tiểu Tô, hôm qua cậu đánh mạt chược thắng anh cả với anh hai, cậu sẽ đưa con đến trường."
Tôi: "...·"
Cậu út thậm chí còn không nhớ ra rằng mình là một diễn viên, sẽ rất rắc rối nếu để cậu đưa tôi đến trường.
Bà ngoại rất yêu mẹ tôi, nên đã chiều theo ý mẹ tôi lấn sân sang ngành giải trí mà không phải làm việc nghiêm túc.
Nhưng khi cậu út muốn làm diễn viên, thì bà ngoại cứ nói rằng cậu không có tương lai.
Cả cậu cả và cậu hai đều coi thường cậu út.
Bản thân cậu tự làm tốt nghề diễn viên của mình.
Vì vậy, tôi sợ thu hút người khác.
Được vây quanh bởi ba người cậu, tôi ngồi ở ghế phụ của một chiếc ô tô sang trọng.
"Tiểu Tô, cậu mới mua nó, cháu có thích không?"
Tôi nói cho có: "Cũng được."
"Tiểu Tô, gần đây con có rảnh để chơi piano không?"
"Có ạ."
"Tiểu Tô, bố của con, ông già ngu ngốc đấy, bắt nạt con phải không?"
Tôi: "..."
"Hừ, nhìn cái là biết con bị oan rồi. Lúc nào đó cậu sẽ đi gặp ông ta!"
Sự im lặng của tôi không ảnh hưởng đến hiệu suất nói của cậu.
Cậu nói nhiều đến mức khiến tai tôi đau nhức, nên tôi nhắm mắt lại và nghỉ ngơi.
Tôi dự kiến cậu sẽ lái xe khoảng nửa tiếng sẽ đến nơi.
Ước chừng hai mươi phút sau, cậu nói: "Tiểu Tô, chúng ta tới rồi."
Tôi có một linh cảm xấu và nhanh chóng mở mắt ra.
Quả nhiên, cậu dừng lại trước cổng trường.
Chiếc xe sang trọng của cậu đủ nổi bật rồi, nếu cậu còn bị nhận ra nữa...
Tôi lấy kính râm ra giúp cậu đeo vào, nói nhanh: "Tạm biệt cậu."
Cậu: "..."
Trong khi cậu đang cầm kính, tôi xuống xe và bỏ chạy.
Sau giờ học.
Phương Tri Ân chủ động đợi tôi.
Tôi khó chịu, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì?"
Cô tỏ vẻ đáng thương: "Anh Anh, tớ có chuyện muốn nói với cậu."
Ah.
Nói chuyện cậu muốn cướp bố mẹ tôi chắc?
Tôi thờ ơ nói: "Nói đi."
Cô nhìn quanh: "Anh Anh, nói ở đây không tốt lắm."
Thành thật mà nói, tôi không tin cô ấy.
Niềm tin của tôi dành cho cô ấy đã không còn từ lâu.
Nhưng tôi lo lắng cô ấy sẽ gài bẫy tôi ở nơi công cộng.
Mọi người nói Lý Diễm hay nói nhiều lời tàn nhẫn, trong lớp không ai dám gây sự với cậu ấy, trừ tôi.
Người ta sợ Lý Diễm cũng sợ luôn cả tôi.
Phương Tri Ân thì khác.
Cô ấy không hung dữ, xinh đẹp, mong manh và đáng yêu.
Hơn nữa, cô ấy còn là "Bạch Phú Mỹ".
Hai chúng tôi hiếm khi nói chuyện với nhau, mỗi lần nói chuyện, các bạn cùng lớp luôn dõi theo, lo lắng tôi sẽ bắt nạt Phương Tri Ân.
Tôi ghét phiền phức, bực bội đi theo cô ấy.
Trước đây cô ấy luôn tránh mặt tôi, nhưng lần này cô ấy lại đứng cạnh tôi.
Tôi luôn cảnh giác.
Đến gần nơi chú tài xế đậu xe, tôi nhịn không được hỏi: "Phương Tri Ân, rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
Phương Tri Ân sợ hãi, đôi mắt ngấn lệ: "Anh Anh, cậu giận tớ à?"
Cô luôn phàn nàn một cách khéo léo trước mỗi giáo viên bộ môn và bố tôi, nó khá hữu dụng.
Họ không đoán được ý định của cô và chỉ coi cô như một nạn nhân.
Tôi không muốn bị bố dạy bảo nữa.
"...... Không có."
Phương Tri Ân lại nhỏ giọng hỏi: "Anh Anh, cậu và Lý Diễm yêu sớm à?"
Tôi tức giận: "Ai nói thế!"
Đúng lúc này, chú tài xế bước xuống xe đi về phía tôi: "Cô chủ, cô tan học rồi."
Chú phớt lờ Phương Tri Ân.
Tôi nhanh mắt bắt gặp biểu cảm vặn vẹo của cô ấy.
Khá thoải mái.
Tôi gật đầu.
Chú tài xế mở cửa cho tôi trước, đợi tôi lên xe mới lịch sự gọi Phương Tri Ân: "Cô Phương, nhanh lên xe."
Phương Tri Ân miệng như bôi mật trả lời: "Cảm ơn chú."
Trong xe.
Phương Tri Ân đột nhiên nói: "Tớ nghe ai đó nói cậu và Lý Diễm tán nhau trong lớp thể dục."
Tôi nghi ngờ "ai đó" mà cô ấy nhắc đến chính là những người theo đuôi cô ấy.
Tôi càng nghi ngờ cô ấy cố tình nói ra việc này trên xe, để gia đình biết chuyện "yêu sớm" của tôi.
Tôi mỉa mai nói: "Cậu mù à? Lý Diễm lấy bóng đánh tôi và tôi đánh trả! Chúng tôi đánh nhau chứ không phải tán tỉnh!"
Bác tài xế nhìn tôi cười.
Chú nói: "Cô chủ, cách làm của cô rất giống vợ tôi hồi đó."
Phương Tri Ân: "..."
Khiêu khích thất bại, cô ấy nặn vài giọt nước mắt và nói: "Anh Anh, tớ xin lỗi. Tớ không có ý nói cậu yêu sớm, tớ chỉ nghe các bạn cùng lớp bàn tán về mối quan hệ của cậu với Lý Diễm, tớ sợ cậu không biết nên mới nhắc nhở cậu......"
Tôi lạnh lùng nói: "Vậy sao."
Phương Tri Ân nhẹ nhàng khóc nức nở, lẩm bẩm "Tớ xin lỗi".
Tôi rất bực mình.
Cô ấy quan tâm tôi mới lạ, đạo đức giả.
Tôi phớt lờ cô ấy.
Chú tài xế cũng tập trung lái xe.
Sau khi về đến nhà, Phương Tri Ân "cố ý" ngừng khóc nhưng mắt vẫn đỏ hoe.
-08-
Thật ra.
Không chờ cô ấy phàn nàn, bố tôi đã gọi tôi vào phòng làm việc.
"Anh Anh, sao Tri Ân lại khóc?"
Tôi bực mình: "Bố đi mà hỏi cô ta!"
Ông dùng ngón tay búng nhẹ trán tôi: "Sao con lại nói chuyện với bố như vậy?"
Tôi cảm thấy oan ức: "Nếu bố thích Phương Tri Ân thì để cô ta làm con gái bố!"
"Anh Anh, con đang nói linh tinh gì vậy!" Ông xoa xoa trán tôi, "Bố sai rồi, lẽ ra bố không nên đánh con, tha thứ cho bố nhé?"
Tôi im lặng.
Ông nói thêm: "Tri Ân lớn lên trong cô nhi viện. Tính cách con bé có thể hơi thiếu sót, nhưng nhìn chung con bé cũng là đứa trẻ tốt. Bố cũng không thể bỏ mặc con bé. Khi nào con bé được nhận vào trường đại học lý tưởng, con bé sẽ chuyển ra ngoài sống tự lập. Còn con thì khác, con sẽ luôn là con gái của bố mẹ."
Tôi hỏi: "Bố tin con hay cô ta?"
Ông đổi chủ đề: "Con đã làm ra chuyện gì vậy?"
Tôi nghe với vẻ mặt ngơ ngác.
Bố tôi liền nói: "Anh Anh, con không nên cãi nhau với Lý Diễm, cũng không nên hiểu lầm ý tốt của Tri Ân..."
"Con sẽ đến nhà bà ngoại!"
Tôi không thể nghe được nữa, trực tiếp ngắt lời ông.
Ông nói: "Anh Anh, con đang trốn tránh."
"Bố, bố có thấy khó chịu nếu có người đi khắp nơi nói rằng bà nội là mẹ của chú ấy? Con biết chú Phương đã cứu mạng con! Nhưng người cứu con không phải Phương Chi Ân! Con biết bố có được những gì ngày hôm nay là do tính cầu toàn của bố! Con không thể làm được! Có lẽ con giống mẹ con hơn!
Lần này ông im lặng.
Tôi nhắc lại mong muốn của mình: "Con muốn đến nhà bà ngoại."
"Được rồi. con trước tiên hãy bình tĩnh đã."
Ông dường như đang mong chờ tôi "suy nghĩ lại".
Tôi sẽ không.
Nói một cách chính xác, tôi không đơn độc và yếu đuối như Phương Tri Ân, tôi không cần ai chăm sóc cho mình.
Cô ấy làm tôi thấy chán ghét, tôi có thể sống ở nhà bà ngoại cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc.
-09-
Tôi xách balo lên xe, chú tài xế đưa tôi về nhà bà ngoại.
Ba người cậu đang đứng đợi tôi.
Cậu út nhiệt tình nhéo mặt tôi: "Tiểu Tô, con đến rồi, cậu nhớ con quá. Nhanh vào nhà đi. Bà ngoại đã nấu một bàn lớn cho con rồi."
Tôi tránh khỏi nanh vuốt của cậu út, trả lời một cách lạnh lùng: "Cảm ơn cậu."
Cậu út tỏ vẻ bị tổn thương: "Tiểu Tô, con không thích......!"
Anh còn chưa nói xong, cậu cả vẻ mặt lạnh lùng túm lấy tai cậu út nói: "Đừng làm phiền Anh Anh."
Cậu út cảm thấy tủi thân: "Anh cả, anh...... ư ư!"
Cậu út lại bị cậu hai bịt miệng lại.
Tôi đã quen rồi nên bước vào với vẻ mặt không cảm xúc.
Phòng ăn.
Bà ngoại vừa mới bày bát đĩa, nhìn thấy tôi liền trìu mến nói: "Bé con, nhanh đi rửa tay rồi ăn."
Nghe bà ngoại gọi "bé con" làm tôi trực trào nước mắt.
Tôi nhào vào lòng bà, nghẹn ngào nức nở: "Bà ơi..."
Bà nội rất lo lắng: "Bé con làm sao vậy? Ai bắt nạt con?"
Tôi lắc đầu: "Bà ơi, con không sao. Con chỉ muốn ăn món thịt viên sốt tương đỏ của bà làm thôi."
Bà nội vuốt khóe mắt tôi một cách trìu mến: "Được rồi, bé con ăn nhiều một chút."
Sau bữa ăn.
Trong căn phòng công chúa được ba người cậu sửa sang lại và trang trí cẩn thận, tôi thoải mái lật qua cuốn sách.
Mặc dù tôi chán ghét Phương Tri Ân, nhưng cô ấy đã ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi.
Ở một khía cạnh nào đó, tôi thực sự đang "chạy trốn".
"Cộc cộc cộc-"
"Tiểu Tô."
Đó là mẹ tôi.
Mẹ có buổi biểu diễn tối nay nên đã vội vã đến gặp tôi trước.
Tôi đóng cuốn sách lại, đi ra mở cửa.
"Mẹ."
Mẹ vuốt tóc tôi khi bước vào cửa: "Con thật sự muốn sống ở nhà bà ngoại à?"
Tôi do dự vài giây rồi chậm rãi gật đầu.
"Được rồi."
Mẹ nhanh chóng chuyển chủ đề: "Có câu hỏi nào mà con không biết câu trả lời không?"
Tôi không khỏi nói: "Mẹ, mẹ có nghĩ đó là lỗi của con? Phương Tri Ân nói dối, con đương nhiên không thích cậu ta!"
Tôi bực bội nói tiếp: "Chú Phương sẽ rất tức giận nếu biết Phương Tri Ân lại trở nên như thế này."
"Tiểu Tô, con không thể nói như vậy."
"Con biết mà, mẹ."
Tôi lẩm bẩm xin lỗi chú Phương trong lòng.
Mẹ thở dài rồi nhẹ nhàng nói: "Tiểu Tô, mẹ cũng từng giống như con, đi thẳng vào vấn đề, không bao giờ bỏ cuộc khi tranh cãi. Khi mẹ mới ra mắt, bạn tốt của mẹ đã lấy trộm bài hát gốc của mẹ, viết nguệch ngoạc vài chữ rồi phát hành một đĩa đơn trước mẹ. Cô ấy đã trở nên nổi tiếng. Mẹ đã nói với quản lý của mình là cô ấy đạo nhạc, cô ấy đã khóc và xin lỗi, điều đó khiến mẹ chán nản. Lúc đó cô ấy rất nổi tiếng, người quản lý của cô ấy cũng bảo vệ cô ấy. Mẹ rất tức giận nên đã về nhà phàn nàn với bố con để được an ủi. Thế mà ông ấy lại lý luận với mẹ, nói mẹ không cần phải tranh cãi với kẻ trộm, nên tập trung vào việc sáng tác của mình. Tất nhiên, không có kết cục tốt đẹp cho kẻ trộm. Sau này, cô ấy "hết thời" và biến mất khỏi mọi người. Nhưng bố của con không hiểu chút nào, điều mẹ muốn là ông ấy đứng về phía mẹ. Ông ấy là loại người như vậy. Anh Anh, bố con rất yêu con. "
Tôi lẩm bẩm: "Nếu chồng con mà cư xử như vậy thì con sẽ ly hôn!"
-10-
Mẹ tôi mỉm cười áp má vào má tôi: "Nếu con bỏ đi, bố sẽ không còn con nữa".
"Con thà không có con còn hơn."
Tôi gần như buột miệng nói ra.
Nhưng tôi nghĩ đến bố mẹ tôi, bà tôi, ba người cậu, hai người dì của tôi...
Tôi đã kìm lại.
Tôi không sống vì Phương Tri Ân.
"Tiểu Tô," mẹ quay mặt lại nhìn tôi: "Mẹ luôn đứng về phía con."
"Con biết, mẹ."
Mẹ chỉ có thể ở lại với tôi một lúc trước khi lên ô tô để bắt chuyến bay lúc nửa đêm.
Trong thời gian này, mẹ bận đi lưu diễn.
Mẹ hứa khi nào được nghỉ ngơi một thời gian, sẽ về nhà giúp tôi dạy cho Phương Tri Ân một bài học.
Nếu đúng như vậy thì tôi sẽ ngăn mẹ lại.
Mẹ là người nổi tiếng và là người lớn, nếu Phương Tri Ân tạt chút nước bẩn vào người mẹ thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Tôi chỉ muốn mẹ ủng hộ tôi và hiểu tôi.
Tiếc là bố tôi không hiểu.
Tôi đặc biệt khó chịu với Phương Tri Ân.
Nhưng nếu tôi mở miệng đuổi cô ấy đi, chưa nói đến bố tôi sẽ kiên quyết phản đối, tôi cũng sợ mơ thấy chú Phương.
Tôi buộc phải đợi hơn nửa năm cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, tôi chán nản muốn chết.
Tôi phải nghĩ ra điều gì đó.
-11-
"Tiểu Tô, hôm qua cậu đánh mạt chược thắng anh cả với anh hai, cậu sẽ đưa con đến trường."
Tôi: "...·"
Cậu út thậm chí còn không nhớ ra rằng mình là một diễn viên, sẽ rất rắc rối nếu để cậu đưa tôi đến trường.
Bà ngoại rất yêu mẹ tôi, nên đã chiều theo ý mẹ tôi lấn sân sang ngành giải trí mà không phải làm việc nghiêm túc.
Nhưng khi cậu út muốn làm diễn viên, thì bà ngoại cứ nói rằng cậu không có tương lai.
Cả cậu cả và cậu hai đều coi thường cậu út.
Bản thân cậu tự làm tốt nghề diễn viên của mình.
Vì vậy, tôi sợ thu hút người khác.
Được vây quanh bởi ba người cậu, tôi ngồi ở ghế phụ của một chiếc ô tô sang trọng.
"Tiểu Tô, cậu mới mua nó, cháu có thích không?"
Tôi nói cho có: "Cũng được."
"Tiểu Tô, gần đây con có rảnh để chơi piano không?"
"Có ạ."
"Tiểu Tô, bố của con, ông già ngu ngốc đấy, bắt nạt con phải không?"
Tôi: "..."
"Hừ, nhìn cái là biết con bị oan rồi. Lúc nào đó cậu sẽ đi gặp ông ta!"
Sự im lặng của tôi không ảnh hưởng đến hiệu suất nói của cậu.
Cậu nói nhiều đến mức khiến tai tôi đau nhức, nên tôi nhắm mắt lại và nghỉ ngơi.
Tôi dự kiến cậu sẽ lái xe khoảng nửa tiếng sẽ đến nơi.
Ước chừng hai mươi phút sau, cậu nói: "Tiểu Tô, chúng ta tới rồi."
Tôi có một linh cảm xấu và nhanh chóng mở mắt ra.
Quả nhiên, cậu dừng lại trước cổng trường.
Chiếc xe sang trọng của cậu đủ nổi bật rồi, nếu cậu còn bị nhận ra nữa...
Tôi lấy kính râm ra giúp cậu đeo vào, nói nhanh: "Tạm biệt cậu."
Cậu: "..."
Trong khi cậu đang cầm kính, tôi xuống xe và bỏ chạy.