Chương 2 - Có Ai Đó Ở Trong Phòng - Có Ai Đó Đang Ở Trong Phòng

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên khắp khu chung cư cũ, họ đập vỡ bức tường và moi ra một th/i th/ể phụ nữ đang phân hủy nặng nề từ trong bụi đất, vụ án gi/ết người rắc rối nhiều năm này cuối cùng cũng kết thúc.

Tôi ngồi xuống đất, thở một hơi thật dài.

Mọi chuyện chắc đã kết thúc.

Cuối cùng cũng kết thúc.

Tôi không còn phải sợ hãi nữa.

Tôi nhìn vào bức tường trước mặt.

Bức tường đó đối diện trực tiếp giường của tôi, tôi nghĩ đến th/i th/ể phụ nữ khi tôi đang ngủ, bị nhốt trong tường như thế, nhìn tôi, tôi thấy hơi mắc ói.

Khó trách lại như thế này, hình như nữ th/i th/ể đó muốn tôi biết sự tồn tại của cô ấy và trả thù cho nỗi hàm oan của cô ấy, vì vậy cô ấy đã làm những hành động này để tôi sợ, mục đích làm tôi tìm thấy xác cô ấy .

Tôi bật điện thoại lên và định xóa hai số liên lạc đó, đã kết thúc nên tôi không cần phải giữ liên lạc với họ làm gì nữa.

Tôi đang định nhấn nút xóa, nhưng đột nhiên tôi nghĩ đến một việc.

Đợi đã, có gì đó không đúng lắm.

Tôi dừng lại.

Thi thể người phụ nữ này và tôi với tên nhà văn không có bất hoà gì.

Nếu họ muốn trả thù, thì họ nên đi tìm thằng tình nhân kia thay vì tôi. .

Tôi với họ bèo nước gặp nhau chẳng qua do tôi chiếm nhà của họ thôi.

Hơn nữa , dù cô ấy có muốn đuổi tôi ra khỏi nhà cô ấy thì tại sao hai người còn lại cũng bị vướng vào . . !

[Trước tiên, đừng quay về!]

Tôi gửi tin nhắn cho hai người họ.

Tóc đỏ hồi âm tôi trước.

Tôi nhìn chằm chằm vào khung tin nhắn và chờ đợi một câu trả lời từ người khác, nhưng anh ta đã không trả lời, trong thời đại Internet này, một ngày không thể nào mà không nhìn vào di động.

Câu trả lời duy nhất là anh ta đã xảy ra chuyện.
___

Căn phòng trọ lộn xộn, bị vây đầy dây cảnh báo, tôi nhìn thấy máu màu đỏ sậm kia tản ra trên tường, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập mà, làm cho tôi thấy ghê tởm.

Tôi không thể không lùi lại hai bước.

Ting ting, di động của tôi không ngừng báo có tin nhắn gửi tới.

[Anh ta ch/ết rồi,] Tóc đỏ nhắn tin [Đã trở lại, kế tiếp chính là chúng ta, có phải "hắn" hay không, cậu nói đi, không phải cậu là người hiểu rõ "hắn" nhất sao, cậu mau nói đi.]

Câu nói của cậu ta lộn xộn, cậu ta đang sợ hãi, nhưng làm sao tôi có thể không sợ hãi được cơ chứ, là tôi, tự tay đóng cái đinh kia xuống đầu "hắn".

Bọn họ nói, như vậy có thể kê cao gối ngủ, bởi vì hắn không thể chạy thoát ra ngoài.
Nhưng bây giờ, làm sao hắn có thể trở về?

Tôi lại gặp tóc đỏ, vành mắt cậu ta xanh đen, bộ dáng hốc hác, tròng mắt đỏ ngầu, nhìn rất đáng sợ.

"Lúc ấy tôi đã nói rồi," Tóc đỏ nhìn tôi với đôi môi run rẩy, "Mọi chuyện có thể là do cậu hết lần này tới lần khác làm vậy, nên bây giờ hắn trở về báo thù."

"Đủ rồi," Tôi ngắt lời cậu ta, [Lúc đó các người cũng đồng ý, nhưng bây giờ lại đổ hết tội lỗi lên đầu tôi. Nếu như các người không đồng ý thì sao tôi có thể làm được việc đó cơ chứ?"

Hôm nay sương mù dày đặc. Tôi đang đi trong sương mù với những thứ trên tay.

Tôi ở trong khách sạn suốt mấy ngày nay, chuẩn bị cuối tháng sẽ chuyển đi, không dám ở lại đây nữa.

Tóc đỏ cũng vậy, cậu ta tìm một ngôi chùa để ở.

Tôi vuốt ve hạt châu trong tay, tĩnh tâm, vẫn còn may, từ chỗ bọn họ xin được chuỗi hạt châu mang theo, hạt châu này nghe nói có tác dụng bảo vệ bình an, tránh tà ma.

Đi tới phía trước, tôi dừng lại, làn sương mù dày đặc phía trước, có một người đứng đó, hắn cúi đầu, ngón chân lật lật, cứ như vậy đứng ở trước mặt của tôi.

Tôi ném đồ, quay đầu bỏ chạy.

Phía sau truyền đến thanh âm: "Vì sao chạy, vì sao phải chạy?"

Tôi chạy đến trong khách sạn, khóa trái cửa, mới thở ra một hơi thật dài, lão đạo sĩ kia nói rất đúng, tôi nhận ra "hắn", đây là nhân quả của tôi.

"Vừa rồi, tôi nhìn thấy, "hắn" đã trở lại!"

Ngón tay của tôi run rẩy, gõ chữ nhảy loạn xạ trên màn hình, cuối cùng tôi suy nghĩ lại một chút, giữ lại một chút cẩn thận, chú ý, tuy rằng quan hệ của tôi với cậu ta chưa hẳn là tốt, thậm chí còn được cho là kém.

Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở một lần, dù sao sau khi cậu ta ch/ết, kế tiếp sẽ đến phiên tôi, cho nên tôi vẫn là hi vọng cậu ta đừng ch/ết, chỉ cần cậu ta bình an vô sự là tôi vẫn còn một bia đỡ đạn.
Chỉ mười lăm phút sau khi tôi gửi tin nhắn, có một cuộc điện thoại gọi đến.

Một giọng nói xa lạ, [Xin chào, cô có phải là bạn của người này không?]

[Là tôi.]

[chuyện là như vậy,] Anh ấy nói, [ Người này được phát hiện đã ch//ết ngạt trên núi của chúng tôi ngày hôm qua. Tôi nghĩ có lẽ anh ta mắc một căn bệnh gì đó, ví như hen suyễn.]

Tay tôi cầm điện thoại không ngừng run rẩy, [Có phải đêm qua không?]

Anh ấy nói, [Đúng rồi, khoảng ba giờ sáng.]

Lại là ba giờ sáng.

Màn đêm buông xuống, mọi thứ trở nên tối tăm.

Tôi hơi sợ nên bật hết đèn trong phòng và phòng tắm.

Đèn phòng tắm rất sáng, tôi nhìn chằm chằm vào bóng đèn, cuối cùng cũng được tĩnh tâm được đôi chút.

Sống qua ngày hôm nay, sống qua ngày hôm nay thôi là được rồi, tôi cuộn mình trong chăn, run lẩy bẩy.

Tôi mở loa TV thật lớn, cái TV kia là dạng màn hình tinh thể lỏng lớn, chiếu một bộ phim tình yêu, nam chính ôm nữ chính ôm hôn nhau, nhưng nhìn xem.

Hình ảnh màu sắc rực rỡ kia đột nhiên trở nên thành đen trắng vặn vẹo, đèn trên đỉnh đầu chợt sáng chợt tắt.

Có "người" vờn quanh tôi, hơi thở lãnh lẽo bao vây, tôi nghe thấy có người thì thầm bên tai tôi, "Tìm được cô rồi."

Tôi quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc.

Có lẽ "hắn" bị chôn ở trong núi tuyết, ch/ết vào tối đó, nhìn thấy cảnh tượng đó, đoán là bị chôn ở trong tuyết vĩnh viễn.

[Là chính anh tutu,] tôi khóc nước mắt giàn giụa, [không liên quan đến tôi, chính ngươi chạy ra ngoài, tôi không cho anh chạy ra ngoài!]

"Hắn" cúi đầu nở nụ cười, bàn tay âm u lãnh ngắt vươn lên cổ của tôi, tôi cảm nhận được một loại hít thở không thông, tôi vung vẩy đẩy tay "hắn", từ trong tay áo móc ra một lá bùa màu vàng.

Dán lên đầu "hắn".

Một mùi hôi thối cháy khét tràn ngập trong phòng, tôi nghe thấy hắn phát ra tiếng rên rỉ từ trong cổ họng, sau đó buông 2 tay đang vờn quanh tôi ra, lăn lộn trên mặt đất.

Tôi co ro ở bên giường, nhìn nửa bên mặt ‘hắn’ bị thiêu đốt, sau đó dần dần tiêu tán.

Đây là lá bùa trừ tà tôi bỏ ra giá cao mới mua được, có thể trừ tà đuổi m/a, tôi nhìn "hắn" tan biến, trái tim treo lơ lửng cuối cùng thả lỏng.

Thời tiết trong xanh, tôi ngâm nga đi tới phòng trọ, bạn thân đi theo bên cạnh tôi, giúp tôi cùng nhau chuyển đồ, phòng trọ kia vẫn rách nát như cũ, nhưng tâm tình của tôi rất tốt.

Mọi thứ cản trở tôi đều biến mất.

Tôi biết anh ấy sẽ đến tìm tôi, bạn trai của tôi, vì hôm đó đi du lịch trên núi tuyết, anh ấy nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng hoang đường, hai người đàn ông vây quanh tôi.

Thật ra tôi cũng không nghĩ anh ấy sẽ trở về, bởi vì anh ấy nói với tôi, anh ấy muốn đến chỗ bạn bè hàn huyên, có thể cả đêm cũng không trở về.

Vì thế tôi rất yên tâm gọi bọn họ tới, tôi cùng bọn họ tâm sự thật lâu, bởi vì bọn họ cũng vừa vặn đang du lịch ở khu núi tuyết này, thật trùng hợp.

Anh ấy với vẻ mặt không thể tin nhìn tôi, sau đó chạy thẳng vào đêm đen, biến mất trong bóng đêm mênh mông.

Tôi không hiểu tại sao anh ấy lại hành động như vậy.

Rõ ràng đêm nay, anh cũng là muốn đi hẹn hò tình nhân cũ của anh, người kia sớm đã lấy chồng, bọn họ liên lạc với nhau từ mấy năm trước rồi, sau đó năm ngoái dây dưa với nhau cùng một chỗ.

Anh nghĩ tôi không biết, nhưng tôi đã biết từ lâu rồi.

Đêm nay anh trở về, đoán chừng cũng là bởi vì chồng của cô ta đã trở lại, vì thế kế hoạch của đôi tình nhân đã vỡ tan.

Ngày hôm sau tôi nhanh chóng nhận được tin anh ch//ết, anh ch//ết ở trong đống tuyết, cả người đều đông cứng, đôi mắt chết không nhắm mắt trên khuôn mặt màu xanh của anh, anh cuộn tròn ôm chặt người mình lại.

Chúng tôi sợ anh đến trả thù, dứt khoát tìm một cây đinh, đóng vào đầu anh.

5.
Trở lại khu chung cư cũ quen thuộc, tâm trạng tôi tốt hơn rất nhiều, tôi vui vẻ bước tới đỡ hành lý của mình lên xe.

Bà cụ hàng xóm vẫn đang nằm phơi nắng, ngồi trên chiếc ghế mây đan, nhìn thấy tôi ở cửa hành lang, bà kêu lên: "Tiểu Thần cháu dọn đi à?"

Tôi mỉm cười gật đầu với bà:

"Vâng, sau khi xảy ra chuyện như vậy, cháu ở một mình một thân gái vẫn thấy hơi sợ. Cảm ơn bà nội lần trước đã nhắc nhở cháu."

Bà nội xua tay nói: "Chuyện nhỏ thôi, nhưng Tiểu Thần này, cháu chuyển đi cũng tốt, nghe nói lần trước ở đây lại xảy ra chuyện lớn."

Tôi ngừng di chuyển hành lý của mình, "Có chuyện gì vậy?"

Còn gì có thể kỳ quặc và lớn hơn việc tìm thấy một xác ch//ết trong tường?

Bà ấy cúi đầu xuống, nói bằng một giọng rất nhẹ nhàng, tôi phải nghiêng người mới nghe được, bà ấy nói: “Lần trước có một người ch//ết ở đây, chính là ở con hẻm đằng kia, ch//ết thật thảm quá. ”

"Hả," tôi ngạc nhiên há hốc miệng, "Chết như thế nào vậy bà?"

"Ai da da da, bà nghe nói đó là một đứa trẻ. Họ nói đó là cái thai bé gái trong bụng nhà họ. Cháu biết đấy, gia đình đó hơi gia trưởng, cho nên nghe đâu là cô vợ đi p/h/á t/h/a/i."

"Phà`````" Một hơi thở lạnh lẽo từ từ phả vào cổ tôi.

"Này," người bạn thân của tôi đến gần tôi, trên tay cầm một bộ quần áo trẻ em nhỏ, cô ấy nhìn tôi nghi ngờ, "Sao bồ lại mua cái này? Bồ sắp có em bé à?"

Tôi dường như chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, làm sao anh thoát ra được?

Rõ ràng là tôi đã đóng chiếc đinh vào đầu anh nên lẽ ra anh không thể thoát ra được mới đúng.

Trừ khi có người thứ hai giải thoát cho anh.

Tôi nghe thấy tiếng cười bên tai, lúc đầu còn nhẹ nhàng, sau đó ngày càng to hơn, gần như thủng màng nhĩ.

“Há há há há, mẹ ơi mẹ à" anh nói.

Anh ấy đang ở trên lưng tôi.