Chương 3 - Chuyến Xe Đầy Bất Ngờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

【Em giờ đột nhiên đòi một số tiền mặt chẳng rõ lý do, thật sự anh khó xử…】

【Em rốt cuộc muốn mua cái gì gấp như thế? Không đợi được sao?】

Kế hoạch?

Tôi chỉ muốn dùng một chút tiền lương của chính mình, sao lại lắm vấn đề thế này?

Sự thất vọng lớn lao và một tia lạnh lẽo dần thay thế hơi ấm ban nãy.

Thì ra trong lòng anh, “quỹ ước mơ” và cái gọi là “kế hoạch” quan trọng hơn cả lý do và sự an nguy trước mắt của tôi.

Anh liên tục hỏi vặn mục đích, nhưng lại chẳng đọc ra nổi tín hiệu “nguy hiểm” từ giọng điệu đầy gấp gáp của tôi.

“Không moi được tiền à! Tôi cảnh cáo cô, đừng giở trò với tôi!”

Trương Quốc Cường lắc lắc cái tua vít trong tay, xoay người lại, ánh mắt đanh thép dán chặt vào tôi.

“Có cần tôi gọi điện giục hộ không?”

Ánh nhìn tràn ngập uy hiếp ấy khiến toàn thân tôi dựng lông tơ.

Tôi không do dự nữa, lập tức thoát khỏi khung chat với Trương Hiểu Thần, mở khung bạn thân, ngắn gọn gửi đi:

“Cần gấp một ngàn, gặp phải tài xế khốn nạn, chuyển ngay!”

Tiền gần như vào tài khoản ngay tức thì, bạn tôi thậm chí chẳng hỏi thêm nửa câu.

“Đinh–” một tiếng, thanh toán quét mã thành công.

Thấy thông báo nhận tiền, trên mặt Trương Quốc Cường lập tức tràn đầy nụ cười của kẻ chiến thắng, mọi vẻ gắt gỏng hung dữ tan biến, thay vào đó là sự “hòa ái” giả tạo.

“Đấy, thế mới đúng chứ cô em! Rồi, xuống xe đi. Nhớ đánh giá năm sao cho tôi nhé!”

Ông ta thỏa mãn mở khóa cửa.

Tôi lập tức đẩy cửa bước ra, gió đêm lạnh buốt ùa vào khiến tôi rùng mình, cũng khiến đầu óc thêm tỉnh táo.

Cuối cùng cũng về đến nhà, khóa chặt cửa, tôi mới hoàn toàn buông lỏng, cảm giác mệt mỏi ập đến như núi đè.

Màn hình điện thoại sáng lên, là tin nhắn của Trương Hiểu Thần:

【Baby, em về đến nhà chưa?】

【Baby, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có còn cần tiền không? Em vẫn chưa trả lời anh, anh rất lo.】

Tôi nhìn những tin nhắn này, trong lòng lại chẳng gợn chút sóng nào.

Giờ đây, tất cả những truy hỏi của anh ta, đều trở nên nhạt nhẽo và muộn màng.

Tôi chỉ đơn giản trả lời: 【Về rồi, không sao, đi ngủ đây.】 rồi không bận tâm thêm.

Điện thoại vang lên, là cuộc gọi của bạn thân. Tôi ngắn gọn kể lại sự việc, bên kia lập tức nổ tung.

“Cả nhà này đúng là cái thứ gì vậy?! Già thì mặt dày, trẻ thì giả ngu! Nếu không phải tao đang ở nước ngoài, tao đã bay về đập cho hắn một trận rồi! Đám cưới này tuyệt đối không được kết! Ghê tởm quá!”

“Tao biết.” Giọng tôi trầm nhưng chắc nịch. “Nhưng tiệc đính hôn, tao sẽ đi.”

“Mày còn đi?!”

“Đi trả hàng.” Tôi nhìn màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói, “Tiện thể, gửi họ một món quà ‘to’. ”

Ngày hôm sau, trong buổi tiệc đính hôn, tôi ăn mặc lộng lẫy xuất hiện.

Rồi, từ ngăn kéo sâu nhất, tôi lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn cho cả nhà Trương Quốc Cường.

Đó là xấp tiền âm phủ, năm ngoái khi mua đồ cúng thanh minh cho bà ngoại, cửa hàng đã đưa nhầm cho tôi.

Giờ thì, nó đã có đất dụng võ.

Đến nhà hàng, bước vào phòng riêng.

Thấy tôi, Trương Quốc Cường vội nở nụ cười nhiệt tình, thậm chí có phần nịnh bợ.

Hoàn toàn khác hẳn gương mặt hung hãn tối qua.

“Tiểu Vân đến rồi à! Ôi chao, nhà tôi có phúc ba đời mới cưới được cô con dâu xinh đẹp thế này.”

Ông ta cười híp mắt, còn liếc nhìn khắp họ hàng xung quanh, như đang khoe một món tài sản quý giá.

“Cháu chào chú.” Tôi mỉm cười gật đầu, lễ độ, hoàn hảo không chê vào đâu được.

“Ừ, ngoan, ngoan!”

Trương Quốc Cường càng cười rạng rỡ, rõ ràng rất hài lòng với sự “ngoan ngoãn” của tôi.

Bầu không khí hết sức hòa hợp.

Trương Hiểu Thần thở phào, tưởng rằng hôm qua tôi chỉ dỗi đôi chút, giờ mưa tan trời lại sáng.

Uống vài tuần rượu, hai bên gia đình bắt đầu nói chuyện chính.

Mẹ tôi mỉm cười nhìn Trương Quốc Cường:

“Thông gia à, nhà tôi chuẩn bị cho con gái mười vạn tiền hồi môn. Còn chuyện sính lễ thì…”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)