Chương 1 - Chuyện Vui Lớn Của Tân Tân

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi lướt mạng và thấy một bài viết đang hot:

“Bạn gái trúng số ba triệu, tôi nên làm thế nào để biến số tiền này thành tài sản chung của chúng tôi?”

Bình luận được nhiều like nhất trả lời:

“Anh em, chuyện này nhất định phải ra tay trước mới được.”

“Nhanh chóng dẫn cô ấy đi xem nhà, rồi cùng nhau tưởng tượng về cuộc sống tương lai ở đó. Khi tình cảm dâng trào thì cầu hôn ngay, rồi khuyên cô ấy mua nhà trả hết một lần, coi như nhà tân hôn của hai người.”

“Đợi mọi chuyện gạo nấu thành cơm rồi thì bán nhà đổi sang căn khác, thế là tài sản chung thôi.”

Chủ thớt vội đáp:

“Nhưng nhà bạn gái tôi còn có một cậu em trai, tôi sợ cô ấy sẽ đưa tiền về cho gia đình.”

Người kia tiếp tục bày mưu:

“Anh phải âm thầm chia rẽ tình cảm của họ, nói với cô ấy rằng nếu không dùng số tiền này bây giờ, sau này chắc chắn sẽ bị mang đi cưới vợ cho cậu em.”

Tôi vừa đọc vừa lắc đầu, định thoát ra thì đột nhiên nhận được tin nhắn từ bạn trai.

“Tân Tân, mình cùng nhau đi xem nhà nhé.”

1

“Trước đây em chẳng bảo thích môi trường yên tĩnh ở phía Tây sao? Giờ có chuyện vui lớn như vậy, mình tranh thủ đi chọn kiểu nhà luôn.”

Tôi nhìn tin nhắn của Chu Hạo gửi từ sáng sớm mà hơi ngẩn người.

Lướt điện thoại lên trên, đoạn chat dừng ở chỗ tối qua tôi nói mình trúng số.

Không sai, đây chính là “chuyện vui lớn” mà Chu Hạo nói.

Bình thường tôi có thói quen mua vé số, Chu Hạo cũng hay nhiệt tình hỏi kết quả.

Hôm nay anh ấy bỗng gửi cho tôi một bức ảnh — ngay dưới nhà tôi, tiệm bán vé số treo hẳn băng-rôn thông báo có người trúng giải ba triệu.

“Tân Tân, chẳng phải hôm qua em vừa mua vé sao, không lẽ người trúng là em?”

Tự nhiên tôi nảy ra ý định trêu chọc, liền trả lời:

“Đúng rồi, chuyện này tuyệt đối đừng nói với ai nhé.”

Chu Hạo gần như lập tức gọi điện lại, giọng run lên:

“Thật sự là em trúng hả Tân Tân? Đây là giải nhì cao nhất từ trước tới nay đấy, tận ba triệu lận!”

Cũng khó trách anh ấy kích động như vậy, với thành phố nhỏ giá nhà rẻ như của chúng tôi, ba triệu đúng là con số lớn.

Tôi cố nhịn cười:

“Ừ, từ giờ em là tiểu phú bà rồi.”

“Trời ơi, em nhận thưởng chưa? Không thì để anh đi cùng. Giờ em một mình nguy hiểm lắm, anh phải bảo vệ sự an toàn của em.”

“Em đang ở đâu, anh tới ngay.”

Nghe giọng điệu nghiêm trọng của anh ấy mà tôi vừa buồn cười vừa bất lực, định mở miệng giải thích thì bị anh cắt ngang bằng một loạt viễn cảnh đầy phấn khích:

“Chuyện này đúng là không thể cho ai biết, không thì chưa kịp tiêu là mấy người vay mượn đã kéo tới phá cửa rồi.”

Tôi khẽ nhíu mày — cái gì gọi là chưa kịp tiêu của chúng ta?

Đừng nói là tôi không trúng, ngay cả khi trúng thì số tiền này cũng phải do tôi quyết định chứ?

Nhưng Chu Hạo chẳng nhận ra sự khác lạ trong lòng tôi, vẫn tiếp tục vẽ ra tương lai tươi đẹp:

“Có số tiền này, mình mua nhà cưới vợ chắc chắn không thành vấn đề, đến cả tiền sính lễ, tiệc tùng cũng tiết kiệm được.”

“Mẹ anh vất vả nuôi anh khôn lớn, mình có thể sửa sang lại nhà ở quê cho bà ở thoải mái, tầm hai chục vạn thôi, với số tiền này chẳng đáng là bao.”

“Còn chị gái anh ngày trước vì lo cho anh học hành mà bỏ học đi làm, bao năm nay kinh tế gia đình đều nhờ chị. Hay là mình tặng chị một chiếc xe tầm năm chục vạn, sau này chị đưa đón con cũng tiện.”

“Nếu còn dư thì mình để dành, sau này có con thì coi như quỹ giáo dục.”

“Em thấy không, anh đã tính toán mọi thứ chu toàn rồi, em chẳng phải lo nghĩ gì cả.”

Giỏi thật, còn đòi nhận công nữa chứ.

Nghe xong tôi chỉ thấy cơn tức bốc lên, như lửa cháy lan khắp ngũ tạng.

Cái quái gì thế này? Mới nghe tin trúng số mà đã muốn lo cho cả nhà anh từ lớn tới bé, từ đời này sang đời khác!

Theo kế hoạch của anh ta, nếu tôi thật sự trúng số thì đến cả cha mẹ ruột mình cũng không được báo hiếu, mà phải lập tức dâng cả số tiền cho anh ta để anh ta trọn vẹn tấm lòng “hiếu tử”.

Ở bên Chu Hạo ba năm, tôi không ngờ anh ta lại là người tính toán chi li đến vậy.

Tôi lạnh giọng cười:

“Anh sắp xếp hay lắm. Đợi sau này anh trúng số thì cứ làm thế nhé.”

Chu Hạo ngạc nhiên:

“Sao vậy Tân Tân? Mình chẳng phải đã trúng số rồi sao, sao còn phải đợi sau này…”

Tôi cố nén cơn giận, nói thẳng:

“Vì tôi vốn dĩ chẳng trúng số gì cả, anh đừng mơ nữa!

Sau này lấy tiền của chính anh mà báo hiếu mẹ với chị anh, đừng nhòm ngó tiền của tôi.”

Trong cơn bực bội, tôi lập tức cúp máy, trong lòng bắt đầu nhìn lại con người Chu Hạo.

Tôi thực sự hiểu anh ta sao?

Lần đầu tiên tôi thấy Chu Hạo xa lạ đến thế.

Giờ đang lúc bàn chuyện cưới xin, tôi thật sự muốn cùng một người như vậy bước vào hôn nhân sao?

“Tân Tân, em đang ở nhà phải không? Anh qua đón mình đi xem nhà.”

Tin nhắn thoại của Chu Hạo kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Bất chợt tôi nhớ lại bài viết vừa đọc tim chợt thắt lại.

Bạn gái trúng số ba triệu, dẫn đi xem nhà.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)