Chương 3 - Chuyện Tối Qua Em Nghĩ Kỹ Chưa
Giờ báo cáo thai kỳ nằm trong tay chị Đường, toàn bộ lớp ngụy trang của tôi vỡ nát.
“Là con của Thẩm Khước.” Tôi túm chặt tay áo chị, “Chị Đường, em phải đi.”
Chị im rất lâu mới hỏi:
“Có muốn nói cho anh ta không?”
Tôi lắc đầu.
Nhà họ Thẩm đang tới giai đoạn tranh quyền thừa kế gay gắt, mẹ kế anh ta đang săn tìm mọi điểm yếu.
Nếu lúc này nổ ra chuyện “làm con gái kẻ thù có bầu”, ông nội anh ta có thể đá anh ta khỏi danh sách kế vị ngay lập tức.
Chị Đường mắt đỏ hoe giúp tôi thu dọn đồ:
“Bao giờ quay về?”
Tôi vuốt bụng vẫn còn phẳng:
“Đợi sóng gió qua đã.”
Thật ra tôi biết, có lẽ sẽ không thể quay về nữa.
Nhà họ Lâm mà phát hiện tôi mang thai chắc chắn sẽ ép tôi bỏ đứa bé.
Còn Thẩm Khước…
Tôi nhớ lần anh say, ôm tôi thì thầm:
“Đường Đường, em chỉ có thể là của anh.”
Anh ta vốn là người cực kỳ cố chấp.
Nếu biết có đứa bé, anh ta tuyệt đối sẽ giam tôi lại.
Tôi thuê một căn nhà gỗ có sân ở thị trấn nhỏ bên hồ Zurich.
Mỗi ngày nhìn núi hồ vẽ tranh, giả vờ mình đang đi nghỉ.
Hôm nghén nặng nhất, tôi ngồi thụp ngoài sân nôn thốc nôn tháo.
Bà cụ hàng xóm chống gậy đưa tôi một gói ô mai, nói bằng tiếng Đức:
“Có bầu thì ăn cái này.”
Tôi sững người.
Bà chớp mắt:
“Tôi đẻ sáu đứa rồi, nhìn là biết.”
Có lẽ vì mang thai tâm trạng nhạy cảm, tôi ôm gói ô mai khóc như mưa.
Bà xoa đầu tôi:
“Nhớ bố đứa bé à?”
Tôi lắc, rồi lại gật.
Thật ra tôi nhớ Thẩm Khước.
Nhớ dáng anh lúng túng lau nước mắt cho tôi mỗi lần tôi khóc;
Nhớ gương mặt nghiêng của anh khi thức đêm giúp tôi tập thoại rồi lại ngủ gục trước;
Thậm chí nhớ cả lúc anh cắn xương quai xanh tôi, hơi thở nén lại run run.
Nhưng tôi không dám liên lạc với anh.
Những ngày yên bình kéo dài được hai tháng.
Một hôm đi khám thai, tôi tình cờ thấy bản tin tài chính phát trên TV phòng khám.
Thẩm Khước đã thâu tóm xong tập đoàn nhà mẹ kế, chính thức tiếp quản Tập đoàn Thẩm thị.
Trên màn hình, anh mặc vest đen, cổ tay trái trống trơn—chuỗi trầm hương mười năm theo bên người đã biến mất.
Phóng viên hỏi vì sao tháo ra.
Anh khẽ cười nhìn vào ống kính:
“Làm mất rồi.”
Tim tôi chùng xuống.
Chuỗi hạt đó, anh chưa bao giờ rời người.
Có lần tôi cố tình giấu đi, anh lật tung cả biệt thự, cuối cùng ép tôi vào cánh tủ quần áo, giọng lạnh đến mức khiến người ta rùng mình:
“Lâm Đường, tốt nhất em nên cầu nguyện là tôi không tìm ra.”
Sau đó anh mò thấy dưới gối tôi, lại chẳng nổi giận, chỉ cầm lấy, bóp nhẹ sau gáy tôi, khẽ nói:
“Lần sau đừng đùa cái này.”
Giờ thì… anh thực sự làm mất rồi.
Giống như… làm mất tôi.
Tháng thứ tư thai kỳ, bụng tôi bắt đầu lộ rõ.
Chị Đường lén đến thăm, mang theo một đống đồ tẩm bổ.
Câu đầu tiên chị nói đã khiến tôi nghẹn thở:
“Thẩm Khước đang tìm em.”
“Anh ta đã tra hết người bên studio của em.”
Tôi theo phản xạ che lấy bụng:
“Rồi sao nữa?”
“Rồi anh ta… đánh một ván cờ với ông nội em.” Ánh mắt chị đầy vẻ khó tin, “Ông cụ thế mà lại… mời anh ta đến dự tiệc mừng thọ.”
Tôi đánh rơi quả dâu tây trong tay.
Cảm giác này còn sốc hơn việc Thẩm Khước mua đứt nhà họ Lâm!
Chị Đường hạ thấp giọng:
“Giới giải trí đang đồn rầm—hai nhà Thẩm Lâm chuẩn bị liên hôn.”
Trước mắt tôi tối sầm:
“Không thể nào…”
“Chưa hết đâu. Ghê gớm nhất là—Thẩm Khước đồng ý rồi.” Chị rút điện thoại ra, “Em xem đi.”
Ảnh chụp tại tiệc thọ: Thẩm Khước đứng cạnh ông nội tôi, trước mặt là… gia phả.
Tôi bật dậy:
“Đặt vé! Em phải về nước ngay!”