Chương 3 - Chuyện Tình Thất Tịch Và Những Lời Đồn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chương 5

Đột nhiên, tôi nhớ tới bình luận trong bài đăng kia.

【Nhớ kể cho thật giống thật. Cô ta không thể chứng minh, chỉ có thể chịu thiệt thôi.】

Tôi siết chặt nắm tay, mắt không rời màn hình.

Dù thế nào, tôi chưa từng làm chuyện đó, thì camera nhất định có thể trả lại sự thật cho tôi.

Xem tua nhanh toàn bộ đoạn giám sát, lông mày cảnh sát càng lúc càng nhíu chặt.

Bởi những người ông chủ chỉ ra, hoặc là mặc cùng màu áo nhưng kiểu dáng khác, hoặc dáng người hoàn toàn không giống, hoặc tóc tai, chiều cao, vóc dáng đều khác xa tôi.

Những người bị chỉ đều đủ loại khác nhau, thậm chí còn chẳng liên quan gì đến nhau.

Ông chủ gãi đầu cười ngượng:

“Haizz, tuần này tôi làm chương trình Thất Tịch mua một tặng một, khách đông như kiến, nhớ nhầm là chuyện bình thường thôi mà.”

“Tại cô sinh viên này có gương mặt quá phổ thông đó chứ.”

“Thôi, nhìn xem chuyện bé tí xíu mà ầm ĩ cả lên.”

Lúc này, đám bạn học rõ ràng nổi giận ngược lại:

“Nói thì dễ, xin lỗi bạn ấy đi.”

Chương Chính nhìn tôi, mặt đầy hối hận:

“Xin lỗi, Dư Đồng, anh không nên nghi ngờ em.”

Tôi liếc cậu ta một cái:

“Sao anh còn chưa đi?”

Cảnh sát hỏi tôi muốn giải quyết thế nào.

Tôi nhìn màn hình rồi nói:

“Tôi muốn ông chủ trực tiếp xin lỗi tôi, ghi thành video, phát đi phát lại ở cửa và trong quán.”

“Ít nhất một tháng.”

“Trong video phải nói rõ ràng là đã bịa đặt tin đồn bẩn thỉu về tôi.”

Ông chủ hoảng hốt, chỉ thẳng vào tôi:

“Con bé này sao lại ác độc thế!”

“Cô cố tình muốn phá nát quán trà sữa của tôi à?”

“Tôi chỉ nhận nhầm người, mà cô lại muốn hủy cả việc làm ăn của tôi sao?”

Cảnh sát kịp thời ngăn bàn tay ông ta vừa định vung về phía tôi:

“Không được động tay động chân, chúng tôi vẫn còn ở đây.”

Sau đó cảnh sát nghiêm giọng:

“Cởi mũ và khẩu trang ra.”

“Làm theo yêu cầu của cô sinh viên này.”

Ông ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi, rồi không cam lòng tháo bỏ khẩu trang và mũ lưỡi trai.

Khuôn mặt trước mắt càng nhìn càng quen thuộc.

Tôi tức đến bật cười:

“Thì ra là anh!”

“Sao hả, không tìm được ai để chia đôi miễn phí, nên bực tức hả?”

“Bởi vì tôi ngăn anh quấy rối nữ sinh, nên mới trả thù tôi sao?”

Chương 6

Đám đông lập tức ồn ào.

Không ai ngờ rằng, chuyện tưởng chỉ là một lời vu khống ngẫu nhiên, hóa ra lại là màn trả thù có chủ đích.

Lúc này tôi cũng chắc chắn, đối tượng trong bài đăng kia, tám phần chính là tôi.

Mọi người hiếu kỳ, nhao nhao vươn cổ chờ diễn biến tiếp theo.

Tôi chỉ vào hắn, nói với cảnh sát:

“Ông chủ này trước đây từng quấy rối nữ sinh ở cổng trường, tôi tình cờ đi ngang qua và ngăn lại.”

“Không ngờ giờ hắn lại mở quán trà sữa ở đây, còn bịa chuyện trả thù tôi. Nếu vậy, an toàn của chúng tôi – những nữ sinh – còn được đảm bảo nữa không?”

Lời tôi vừa dứt, các bạn nữ đồng loạt kêu lên.

Những cô gái đứng gần hắn lập tức lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách.

Tôi thừa nhận bản thân cố tình phóng đại sự thật.

Nhưng nhìn vào hành vi hết lần này tới lần khác – từ quấy rối đến vu khống – thì nhân phẩm hắn quả thực có vấn đề.

Thay vì để nhiều bạn nữ khác đối mặt với nguy cơ tiềm ẩn, chi bằng tôi đứng ra thổi phồng lên, coi như liều thuốc phòng ngừa.

Cảnh sát nghiêm giọng với hắn:

“Tốt nhất anh hãy làm ăn đàng hoàng, đừng có hành vi phạm pháp.”

“Đồn công an chỉ cách đây 500 mét, chúng tôi có thể tới ngay bất cứ lúc nào.”

Sắc mặt hắn lập tức tái nhợt.

Muốn trả thù tôi nhưng chẳng được, lại còn mất cả lòng tin của khách, còn trở thành đối tượng bị cảnh sát để mắt.

Quả thật mất nhiều hơn được.

Hắn vội vàng giảng hòa:

“Không… sẽ không đâu, tuyệt đối không.”

Nói xong, hắn cúi người thật sâu:

“Bạn học, tôi xin lỗi, được chưa? Cô đừng nói bừa nữa.”

“Tôi thừa nhận mình nhận nhầm người, không ngờ cô còn trẻ mà bụng dạ thâm độc, dám bịa chuyện vu khống tôi ngay trước mặt cảnh sát.”

Tôi định phản bác, nhưng nghĩ lại hôm đó vội đi học, không để lại bất cứ bằng chứng gì, ngay cả nữ sinh bị quấy rối cũng chẳng biết là ai, nên chẳng thể ép hắn thừa nhận.

Cảnh sát thúc giục:

“Làm theo yêu cầu của cô sinh viên này, phát video xin lỗi trước cửa và trong quán, coi như chuyện này kết thúc.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)