Chương 4 - Chuyện Tính Sổ Của Lục Viễn Chu
Anh ta run rẩy chỉ tay vào tôi, trong mắt là cơn phẫn nộ kìm nén sắp bùng nổ.
Nhưng tôi làm như không thấy, còn cố ý cúi người nhặt chiếc micro rơi dưới đất lên, nói lớn:
“Lục Viễn Chu, nghe cho rõ — không phải anh chê tôi, mà là tôi không cần anh nữa!”
“Đơn ly hôn tôi ký sẵn để trên bàn rồi, anh tranh thủ mà ký cho lẹ.”
Nói xong, tôi không buồn nhìn anh ta lấy một cái, tháo chiếc nhẫn cưới trên tay vứt thẳng cho anh ta.
Bao nhiêu năm làm vợ, tôi đã bị anh ta dùng ly hôn để dọa không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng là tôi cúi đầu xin lỗi.
Nhưng lần này — đến lượt tôi ngẩng đầu, dứt khoát rời đi.
5
Chẳng đợi Lục Viễn Chu kịp phản ứng, tôi đã mở khung chat với luật sư ra trước mặt anh ta.
“Tôi đã tham khảo ý kiến luật sư rồi. Căn nhà là do tôi bỏ tiền mua hoàn toàn, tôi có quyền đòi lại phần sở hữu và tài sản.”
“Chuyển khoản năm đó và cả hợp đồng đều còn nguyên, yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản: tất cả mọi thứ thuộc về tôi, anh cầm lấy mười vạn rồi cút đi.”
Lục Viễn Chu không ngờ tôi lại dứt khoát đến vậy, trừng trừng nhìn vào đoạn chat, xem đi xem lại đến mấy lần.
Anh ta không thể tin nổi, nửa đời cố gắng của mình lại có thể đổ sông đổ bể chỉ vì một lần ngoại tình.
“Bạch Hi Viên, bà là đồ đàn bà độc ác! Tôi tuyệt đối sẽ không để bà được như ý! Tiền trong nhà đều do tôi vất vả kiếm ra, dựa vào đâu mà phải đưa bà?”
Con trai tôi cũng lập tức phụ họa theo:
“Mẹ à, mẹ làm thế không công bằng chút nào. Cho dù nhà là mẹ mua thật, nhưng sao mẹ có thể chỉ đưa cho ba mười vạn mà đuổi ông ấy đi chứ?”
“Ba con bao nhiêu năm nay mang tiền về nhà đâu chỉ có mười vạn.”
Tôi nhướng mày, chống nạnh bước lại gần, chậm rãi đáp:
“Mấy chục năm nay trong ngoài đều là tôi quán xuyến. Với mức lương còm của ba con, thuê giúp việc thôi còn chả đủ.”
“Tôi đưa ông ta mười vạn đã là nhân nhượng lắm rồi. Nếu con thấy không cam tâm, thì con bỏ tiền ra nuôi ông ta đi.”
Nghe vậy, con tôi lập tức cứng họng, không dám hé miệng thêm một câu.
Nó giống hệt Lục Viễn Chu — miệng thì đạo lý đầy mình, đến khi đụng chuyện thì rụt cổ như rùa.
Tôi chẳng buồn đôi co thêm, xoay người rời đi, chỉ để lại một câu:
“Ngày mai tòa gửi trát đến. Thua kiện thì phải trả phí luật sư, anh tự mà cân nhắc.”
Nói xong, tôi đường hoàng rời đi giữa ánh mắt của bao người.
Nhưng chưa đi được bao xa, con trai tôi đã chạy theo gọi tôi lại, khuôn mặt đầy vẻ bối rối và khó hiểu.
“Mẹ, chuyện của dì Nguyễn đúng là ba làm sai, nhưng mẹ xem, tuổi của hai người cũng không còn nhỏ nữa, cần gì phải tính toán chuyện yêu với không yêu?”
“Huống hồ, nếu mẹ ly hôn với ba thì ăn gì uống gì? Mẹ rời khỏi xã hội bao nhiêu năm rồi, giờ có muốn xin việc cũng chẳng nơi nào nhận đâu.”
“Con khuyên mẹ nên xin lỗi ba một câu, rồi để con nói giúp vài lời, ba cũng không đến mức ép mẹ đường cùng đâu.”
Đúng như tôi đoán, nó lại tiếp tục mang giọng điệu “đứng về lẽ phải” mà hoàn toàn nghiêng về phía Lục Viễn Chu, lên lớp và trách móc tôi không chút cảm thông.
Nó thậm chí chẳng hề để ý đến bàn tay tôi vẫn đang rỉ máu vì trầy xước.
Trái tim tôi lúc ấy hoàn toàn nguội lạnh — và tôi cũng bình thản chấp nhận sự thật rằng đứa con này chưa từng yêu thương tôi.
“Vậy… con có cam lòng để Kỳ Kỳ sống một cuộc đời giống như mẹ không?”
Một câu nhẹ như gió, lại khiến nó chết lặng tại chỗ, như thể trong đầu vừa hiện ra hình ảnh gì đó khiến nó bàng hoàng, chân mày cau chặt.
Nhìn vẻ mặt ấy, tôi chợt hiểu: nó không phải không hiểu, mà là không chịu đồng cảm.
“Con thử nghĩ mà xem: Kỳ Kỳ lớn lên, lấy một người vừa nghèo vừa không có tương lai.”
“Nó lấy tiền con để lại mua nhà, vậy mà cuối cùng căn nhà ấy lại rơi vào tay một người đàn bà khác.”
“Con gái con bị phản bội, bị con cái mình đứng về phía kẻ thứ ba, mặc sức tổn thương nó.”
…
Tôi càng nói, sắc mặt con trai tôi càng khó coi, càng tái nhợt.
Đến cuối cùng, nó rưng rưng nước mắt, run rẩy đưa tay ra định kéo tôi lại.
“Lòng người… không phải lạnh đi trong một sớm một chiều.”
“Còn trái tim đã nguội lạnh, thì rất khó để sưởi ấm lại.”
Vừa nói, tôi vừa lặng lẽ lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai mẹ con.
Nó nhìn động tác đó, im lặng thu tay về, giọng nghẹn ngào:
“Mẹ… con xin lỗi.”
Tôi chỉ lắc đầu, không đáp.
Vì từ đầu đến cuối, đứa nó xin lỗi — chưa từng là tôi, mà là chính nó.