Chương 8 - Chuyện Tình Hài Hước Giữa Hai Đối Thủ
Trên ban công, Cố Ngôn Trạch và Triệu Mạn Quân vẫn đang lăng mạ nhau, mồm miệng phun nước bọt tung tóe.
“Triệu Mạn Quân đồ vô dụng! Ngủ với bà mỗi lần là tôi lỗ vốn!”
“Cố Ngôn Trạch thằng chó rách, ai cũng từng cưỡi qua đồ tiện nhân không hơn không kém!”
Người xem càng lúc càng đông, chỉ trỏ, xì xào, cười rộ cả lên.
Bất ngờ, từ phía sau đám đông vang lên một tiếng hét như sấm nổ:
“Triệu Mạn Quân, con đàn bà chết tiệt này!”
Đám đông “rẽ nước” tách ra ngay lập tức.
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác da, thân hình to lớn như xe tăng, lao thẳng vào ban công.
Khuôn mặt hắn đầy thịt, mắt đỏ rực như bốc lửa.
Chính là chồng của Triệu Mạn Quân – Triệu Kim Sơn – người nổi tiếng trong giới vì tính cách côn đồ, hung hãn.
Sau lưng hắn còn có hai gã họ hàng, to lớn vạm vỡ chẳng kém.
Triệu Kim Sơn lao đến không thèm liếc Cố Ngôn Trạch đang nằm dưới đất, mà nhắm thẳng vào Triệu Mạn Quân.
“Chát!”
Một cái tát vang dội giáng xuống, khiến Triệu Mạn Quân xoay tròn tại chỗ.
“Á… chồng ơi, để em giải thích đã…”
Triệu Mạn Quân ôm mặt, suýt nữa quỳ xuống.
“Giải thích cái con mẹ mày ấy!”
Triệu Kim Sơn chửi om sòm: “Ông đây nuôi bà ăn nuôi bà uống, thế mà bà lại nuôi trai bao bên ngoài?”
“Còn mẹ nó lại là cái loại rác rưởi không ra gì thế này!”
Cuối cùng hắn cũng chuyển ánh mắt sang Cố Ngôn Trạch đang nằm dưới đất, tràn đầy khinh bỉ.
Triệu Mạn Quân vội vàng đổ lỗi, chỉ vào Cố Ngôn Trạch: “Là hắn, tất cả đều là do tên tiện nhân này dụ dỗ tôi, hắn chủ động leo lên giường tôi!”
“Phải phải phải, là hắn uy hiếp tôi! Tôi không đồng ý thì hắn dọa làm ầm lên, em là người bị hại mà anh ơi!”
Triệu Kim Sơn nào thèm nghe, lập tức đổi mục tiêu, sải hai bước đã lao tới trước mặt Cố Ngôn Trạch.
“Thằng tiểu bạch kiểm, dám động vào đàn bà của ông à?”
Cố Ngôn Trạch sợ đến hồn bay phách lạc, định lùi lại.
“Tránh hả, ông cho mày tránh!”
Triệu Kim Sơn túm lấy tóc hắn, lôi mạnh hắn từ dưới đất đứng bật dậy.
“Aaaa!”
Cố Ngôn Trạch gào lên như heo bị chọc tiết.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Triệu Kim Sơn vung tay tát lia lịa, tát không tiếc tay vào mặt Cố Ngôn Trạch.
“Cho mày dụ dỗ này, cho mày trèo giường này, cho mày uy hiếp này!”
“Thằng trai bao không biết xấu hổ, thứ hàng rách nát, không biết soi gương nhìn lại mình đi, mày xứng đáng với vợ tao chắc? Phì!”
Cố Ngôn Trạch bị đánh đến mức không còn sức chống cự, máu mũi văng khắp mặt, tóc tai rối như tổ quạ, vest cà vạt rách tả tơi.
Hắn chỉ còn biết gào thét, khóc lóc vô vọng.
“Tôi không có, tôi không có mà! Là Triệu Mạn Quân bà ta…”
Triệu Kim Sơn lại tát thêm một cái nữa.
“Còn dám cãi à!”
Triệu Mạn Quân đứng nép một bên, rụt cổ lại, không dám ho he nửa lời, sợ lửa bén sang người.
Hai gã họ hàng cũng xông lên, vừa véo vừa bẻ Cố Ngôn Trạch.
“Đánh chết thằng hồ ly tinh này!”
“Cho nó một bài học nhớ đời!”
Toàn bộ khu ban công hỗn loạn như chợ vỡ, tiếng hét, tiếng chửi, tiếng tát tai, tiếng xôn xao của người xem trộn lẫn vào nhau.
Tôi tựa lưng vào ghế sofa êm ái, khẽ lắc ly champagne trong tay.
Chất lỏng màu vàng óng ánh lượn thành một vòng cung đẹp mắt bên thành ly.
Ừm, hương vị khá ổn.
Món kịch này, đúng là hợp làm đồ nhắm.
13
Cuối cùng, bảo vệ cũng kéo được Triệu Kim Sơn và đám người nhà ông ta ra.
Cố Ngôn Trạch nằm bẹp trên mặt đất, chẳng khác gì một con búp bê rách bị xé toạc.
Bộ vest đen chẳng khác gì mớ giẻ rách, miễn cưỡng bám trên người.
Khuôn mặt hắn sưng đỏ, chi chít dấu tay và vết cào, mái tóc được vuốt keo cẩn thận giờ rối tung dính vào mặt.
Đám đông bắt đầu tản ra, vừa đi vừa chỉ trỏ, tràn đầy chế giễu.
“Chậc chậc, đáng đời.”
“Thảm thật, nhưng cũng tự chuốc lấy.”
“Từ nay trong giới này, coi như hắn hết đường sống rồi.”
Bữa tiệc cũng sắp kết thúc.
Tôi đặt ly rượu trống xuống, chuẩn bị rời đi.
Vừa đứng dậy, sau lưng vang lên một giọng khàn đặc, đầy oán hận.
“Thẩm Tĩnh Thư!”
Không biết hắn moi đâu ra sức lực, Cố Ngôn Trạch bò lồm cồm tới dưới chân tôi.
Hắn ngẩng lên, khuôn mặt tơi tả không nỡ nhìn, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm tôi.
“Là cô! Tất cả là do cô hủy hoại tôi! Cô phá hủy hết mọi thứ của tôi!”
“Giờ cả giới ai cũng biết tôi là trai bao của Triệu Mạn Quân, ai cũng biết tôi là loại ai cũng có thể chơi!”
“Tôi mới tốt nghiệp chưa bao lâu, tương lai bị cô chôn vùi hết! Cô hài lòng chưa?”
Hắn càng nói càng kích động: “Tất cả là vì cô, mọi chuyện đều bắt đầu từ cô!”
“Nếu không phải cô gửi lời mời kết bạn WeChat… nếu không phải cô đến Nhuệ Phong tìm tôi gây chuyện… nếu không phải hôm nay cô cũng ở đây…”
“Đủ rồi!”