Chương 7 - Chuyện Tình Gãy Đổ Giữa Mùa Đông

13

Cuối cùng tôi vẫn mua vé bay đến Hải Nam, tự nhủ xem như một lần nghỉ xả hơi trước khi quay lại với cuộc sống thật.

Chủ yếu là vì tôi chịu không nổi kiểu “rỉ rả thuyết phục” của mẹ tôi nữa.

Bà luôn nói:

“Đàn ông tốt là phải giành lấy. Còn chần chừ nữa là mất luôn đấy.”

“Đến lúc mẹ sắp cho con đi xem mắt, con lại chê hết người ta, đừng trách mẹ không nhắc trước.”

Hải Nam – thành phố biển xanh nắng vàng, rất khác với khung cảnh lần đầu tiên tôi gặp Từ Dật Thần trong giá lạnh tuyết trắng.

Mối quan hệ của chúng tôi lúc này cũng đã thêm chút thân quen và… chút gì đó khó nói.

Từ Dật Thần mặc áo sơ mi in cây dừa, quần short, dáng người cao ráo nổi bật giữa đám đông.

Thấy tôi, anh lập tức vẫy tay như một đứa trẻ, chạy lại chỗ tôi, tự nhiên đón lấy hành lý.

“Đi thôi, anh đưa em về ổn định chỗ ở trước.”

Tôi vốn định thuê khách sạn, nhưng Từ Dật Thần nhất quyết mời tôi về nhà anh ở.

“Nếu mẹ anh biết bạn đến mà lại thuê khách sạn, thế nào cũng đánh gãy chân anh.”

Tôi thầm cảm thán:

“Nhà anh cũng lắm bất động sản ghê nhỉ.”

Từ Dật Thần gãi đầu cười:

“Ba mẹ anh mua nhà ở đây, thỉnh thoảng mùa đông sẽ xuống nghỉ một thời gian.”

Tôi tò mò hỏi:

“Vậy sao Tết anh không về đây luôn?”

“Ba mẹ anh đang bận bán hồng sâm ở Hàn Quốc, nhà trống trơn. Nhờ có Mạn Mạn chị tốt bụng chứa chấp đấy chứ!”

Thì ra là vậy. Tôi cứ tưởng anh đáng thương, không ngờ mọi chuyện anh nói trước đây đều là thật – đúng là “phú nhị đại” chính hiệu.

Trước giờ tôi còn nghĩ anh bịa ra để giúp tôi giữ thể diện trước mặt người thân cơ đấy.

“Nhưng… chỉ có hai đứa ở nhà anh, vậy không ổn lắm đâu.” – Tôi vẫn cảm thấy có chút không tiện.

Từ Dật Thần nghĩ ngợi rồi gật đầu:

“Vậy anh về ở căn khác. Nhưng bên đó phải dọn dẹp lại. Hôm nay là rằm, về nấu bát chè trôi nước ăn đã, cùng nhau đón lễ.”

Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao anh hào phóng như vậy, gửi quà khắp nhà tôi không tiếc tay – nhà anh quả thật “rất có điều kiện”.

Chút rung động vừa nhen nhóm trong lòng tôi, bỗng như bị dội cho một gáo nước lạnh.

Tôi chỉ là một cô gái bình thường.

Mấy năm trước có bán được bản quyền truyện tranh kiếm chút tiền, nhưng sao so được với gia thế nhà anh cơ chứ.

14

Dạo một vòng quanh căn biệt thự rộng lớn nhà Từ Dật Thần, tôi không nhịn được nghĩ thầm: tối nay ở một mình trong chỗ to thế này… thôi thì có khi nên cân nhắc lại.

Trong bếp, Từ Dật Thần đang lấy bộ bát đũa mới toanh, lóng ngóng xé gói chè trôi nước đông lạnh.

Tôi bật cười:

“Hay để tôi nấu nhé?”

“Làm gì có chuyện để khách vào bếp.” – Anh lập tức đẩy tôi ra ngoài.

Điện thoại tôi để quên trong bếp, tiếng chuông vang lên.

“Ai gọi đấy?”

“Số lạ.”

“Vậy anh nghe giúp tôi nhé.” – Tôi vừa nói vừa đi vào bếp.

Từ Dật Thần bật loa ngoài, tôi cũng bước vào.

Trong điện thoại im lặng.

Anh không để tâm, cẩn thận múc một viên chè tròn trắng, nói:

“Nếm thử xem chín chưa?”

Giọng nói quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia:

“Em đang ở cùng ai thế?”

Là Phí Minh Duệ.

Tôi nhíu mày, bực bội nói:

“Không liên quan đến anh.”

Phí Minh Duệ im lặng vài giây, rồi hạ giọng:

“Dư Mạn, đừng giận nữa, về đi. Anh vẫn nhớ món sườn xào chua ngọt em làm.”

Tôi nhíu mày, cắn vào viên chè – nhân mè đen nóng hổi trào ra, bỏng cả đầu lưỡi khiến tôi không nói nổi lời nào.

Từ Dật Thần tiếp lời, giọng lạnh đến lạ lùng:

“Muốn gọi món thì đến nhà hàng.”

Phí Minh Duệ nghe thấy giọng anh liền gào lên:

“Mày là ai? Đưa Dư Mạn nghe máy!”

Tôi lè lưỡi vì bị bỏng, cả mặt đỏ bừng.

Từ Dật Thần liếc tôi, mỉm cười khẽ:

“Không nghe được đâu, chị Mạn Mạn đang bận nếm chè tôi nấu.”

Nói rồi, anh thẳng tay cúp máy, kéo tôi đến tủ lạnh, lấy ra một cục đá đặt vào tay tôi.

“Đồ ngốc.” – Anh cuống lên, ngồi thụp xuống nhìn tôi – “Xin lỗi nhé.”

“Tên ngốc, đâu phải lỗi của anh.” – Tôi nhân lúc anh ngồi thấp, tiện tay xoa đầu anh.

“Ây da, ông xã à… mình có về nhầm lúc không đúng không?”

Câu nói bất thình lình vang lên khiến cả hai chúng tôi giật nảy mình.

Quay đầu lại, tôi thấy ở cửa bếp là hai người trung niên đang đứng, ánh mắt đầy tò mò.

Từ Dật Thần ngẩng đầu thốt lên:

“Ba, mẹ? Hai người sao lại về đột ngột thế?”

15

Mẹ của Từ Dật Thần cười:

“Haha, thật ra… tụi mẹ cũng có thể không về đâu.”

Nói rồi, bà còn kéo chồng mình giả vờ quay người định đi ra ngoài.

Ơ kìa? Cái tình huống gì đây?

Viên đá trong miệng tôi vì quá sốc mà tan luôn tức khắc.

Từ khi ba mẹ Từ Dật Thần trở về, nhà anh rõ ràng náo nhiệt hẳn lên.

“Cháu là Mạn Mạn đúng không? Mẹ nghe Thần Thần kể rồi. Gia đình cháu tốt lắm, làm nó có một cái Tết vui vẻ thật sự.”

“Dạ, nhà cháu cũng rất quý anh ấy.” – Tôi vừa cười vừa đáp, chẳng rõ Từ Dật Thần đã kể những gì.

Chè trôi nước trong nồi đã sôi sùng sục.

Ba anh lắc đầu, rồi xắn tay áo vào bếp đích thân làm cơm.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)