Chương 5 - Chuyện Tình Gãy Đổ Giữa Mùa Đông
Từ Dật Thần và chú ba nhìn nhau cười, lúc này tôi mới để ý, mấy người thân trong nhà đều có vài món quà bổ dưỡng lạ hoắc trong tay.
Ba tôi bước tới, mặt mày rạng rỡ:
“Tiểu Từ khách sáo quá. Lúc trước ba với mẹ Mạn Mạn cố ý ra sân bay đón, không cho mua gì mang theo. Ai ngờ nó lại chu đáo, mang cả đống quà từ quê lên.”
Tôi lén huých nhẹ anh một cái, hạ giọng hỏi:
“Anh còn chuẩn bị mấy món này làm gì? Mấy thứ này đáng lẽ tôi phải mua chứ?”
“Hi hi, đi chơi nhà người ta sao có thể tay không được.” – Anh nháy mắt đầy tinh quái.
Rồi lại quay sang nói với mọi người:
“Ngại quá, vali chỉ mang được chừng đó. Khi nào về cháu gửi thêm từ nhà lên nhé.”
Các bác gái nghe mà cười tít mắt, kéo Từ Dật Thần hỏi liền một tràng về các đặc sản ở Đông Bắc, cái gì ăn đẹp da, bổ dưỡng…
Một nhà rộn ràng bước vào bàn ăn. Tôi đặc biệt dặn người lớn trong nhà đừng ép Từ Dật Thần uống rượu.
Không còn cách nào khác, tập tục quê tôi là vậy – đặc biệt là khi “con rể” đến nhà, kiểu gì cũng phải thử tửu lượng.
Nhưng Từ Dật Thần chỉ là “bạn trai hợp đồng”, không cần chịu khổ đến thế.
Mọi người tưởng tôi lo cho bạn trai nên đều hứa chắc sẽ nương tay.
9
Tôi cứ tưởng một sinh viên cao học như Từ Dật Thần sẽ không quen những buổi tiệc rượu gia đình như vậy, còn tính sẵn sẽ đứng ra đỡ giúp nếu cần.
Ai ngờ anh lại vô cùng lanh lợi, nói chuyện không ngơi miệng, còn rượu thì không hề uống quá một giọt.
Có lẽ là do chất hài tiềm ẩn của người Đông Bắc, anh chọc cười cả bàn ăn, không khí cứ thế rộn ràng, vui vẻ.
Ăn xong, những người không uống rượu lần lượt rời bàn, chỉ còn lại Từ Dật Thần vẫn đang trò chuyện sôi nổi.
Mẹ tôi kéo tôi ra một góc, khẽ hỏi:
“Con với Tiểu Từ là thật đó hả?”
“Gì mà thật với giả chứ?” – Tôi chớp mắt mấy cái, cố làm ra vẻ tự nhiên – “Dĩ nhiên là thật rồi.”
“Mà thật thì tốt. Cả nhà ai cũng quý cậu ấy hết.” – Mẹ tôi nắm tay tôi, nhẹ nhàng vỗ vỗ –
“Chuyện cũ con không muốn kể thì thôi, Tết nhất đừng nhắc tới điều không vui. Nhưng người này, con nên trân trọng.”
Tôi cười gượng. Từ Dật Thần này diễn xuất cũng nhiệt tình quá đi… Thế mấy điều “quy tắc” đã thỏa thuận đâu rồi?
Tôi không kìm được quay sang nhìn anh, ai ngờ anh cũng đang nhìn tôi, ánh mắt như muốn trấn an.
Sau đó lại tiếp tục rót rượu mời các bác chú.
Đến khuya, mọi người lần lượt ra về, ai cũng khen Tiểu Từ hết lời, bảo ba mẹ tôi thật có phúc.
Tôi tiễn nhị bá và nhị bá mẫu ra cửa, rồi quay lại nhìn bàn ăn…
Trời đất, Từ Dật Thần với ba tôi không biết từ lúc nào ôm nhau thân thiết, cả hai đều có chút say, đang gọi nhau “huynh đệ” ầm ĩ.
Mẹ tôi vừa cười vừa lắc đầu, không tách ra nổi, đành quyết định cho hai người ngủ cùng giường.
Tôi lo Từ Dật Thần ở lâu quá sẽ khiến nhà tôi càng thêm hài lòng với anh, bèn nhân lúc rảnh rỗi bàn với anh:
“Mạn Mạn, ở đây vui thật ấy. Cho anh ở lại chơi thêm mấy ngày đi, không tính thêm tiền đâu.”
Từ Dật Thần rõ ràng chẳng hiểu tôi đang lo lắng điều gì, còn cố tình làm giọng mềm mại, như đang nũng nịu.
“Không được không được! Anh mà ở nữa là họ thật sự coi anh là con rể luôn đó.” – Tôi vội xua tay.
Anh cho tay vào tay áo, rụt cổ lại, lẩm bẩm:
“Thì… cũng không phải không được mà…”
“Hả? Anh nói gì?” – Mấy ngày ở bên anh, tôi cũng bị lây giọng Đông Bắc rồi.
“Không có gì. Mai anh về.” – Từ Dật Thần nhìn vào mắt tôi, thấy ánh mắt kiên quyết, giọng anh có chút thất vọng.
10
Ngày Từ Dật Thần rời đi, không khí trong nhà tôi trầm lặng hẳn.
Mẹ tôi đỏ hoe mắt, còn bà thì vừa khóc vừa nắm tay anh, cố nhét vào tay anh một phong bao lì xì thật to.
Tôi và Từ Dật Thần phải dỗ mãi, nói đi nói lại rằng sang năm sẽ về thăm bà tiếp, mới thoát ra khỏi cửa được.
Tôi đưa anh đến sân bay.
Lúc chia tay, hai chúng tôi đứng nhìn nhau, rồi tôi bật cười thành tiếng.
“Chuyến biểu diễn lần này rất thành công, về tôi thưởng cho anh.”
Từ Dật Thần lấy từ túi áo ra phong bao mà bà đã đưa, định đưa lại cho tôi.
Tôi lắc đầu từ chối:
“Anh cứ giữ đi, coi như lấy hên đầu năm, cũng là phần thưởng của anh.”
“Đây là lì xì bà cho cháu rể tương lai đó, sao anh dám nhận.”
Anh vẫn kiên quyết chìa phong bao ra, ánh mắt nhìn tôi thoáng chút phức tạp.
“Được rồi.” – Tôi đành nhận lấy, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót.
Từ Dật Thần ngập ngừng:
“Mạn Mạn, thật ra anh đã đọc hết mấy bài viết trên tài khoản kia của em rồi. Nếu em thấy buồn hay có chuyện gì không vui… em có thể tìm anh bất cứ lúc nào. Thật sự, khoảng thời gian vừa rồi được ở bên em, anh rất vui.”
“Quý khách đi Cáp Nhĩ Tân xin chú ý…”
Tiếng phát thanh ở sân bay cắt ngang lời anh.
“Tạm biệt, chúc anh thượng lộ bình an.” – Tôi bất giác ôm anh một cái.
Không hiểu sao, tôi lại sợ nếu để anh nói tiếp, lòng mình sẽ mềm nhũn.
Cơ thể Từ Dật Thần hơi khựng lại, rồi lịch sự vỗ nhẹ vào lưng tôi.
“Mạn Mạn, chị thật sự rất tốt, là anh ta không biết trân trọng thôi.”
Tôi đứng nhìn theo anh bước qua cửa kiểm tra an ninh, anh ngoái đầu lại, cười và vẫy tay:
“Về đi nhé.”
Tôi rời khỏi sân bay, lòng như có tảng đá đè nặng.
Lúc ấy, Lộ Lộ gọi tới.
“Mạn Mạn, cậu vẫn đang ăn Tết ở Tinh Thành à? Bao giờ về Giang Thành thế?”
“Ừm… đồ của tớ cứ để nhờ ở nhà cậu nhé, tớ vẫn muốn nghỉ ngơi thêm ít hôm.”
ĐỌC TIẾP :