Chương 3 - Chuyện Tình Gãy Đổ Giữa Mùa Đông
“Tôi trẻ lâu thì có sao!” – tôi tức tối hừ nhẹ – “Không được gọi tôi là nhóc, càng không được gọi là khoai tây nhỏ!”
“Được rồi, vậy anh nên gọi em là gì? Mạn Mạn? Chị? Nhưng anh nhỏ hơn em hai tuổi đó nha.”
Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, lí nhí nói:
“Khụ… không được gọi là Mạn Mạn, cũng không được gọi là chị.”
Từ Dật Thần gật đầu:
“Thế thì… được rồi, chị Mạn Mạn. Cần hướng dẫn viên không? Anh có thể làm tour guide cho em.”
Tôi đi du lịch kiểu ngẫu hứng, hoàn toàn không biết đi đâu chơi.
“Vậy… anh có chỗ nào muốn gợi ý không?”
“Em thích trượt tuyết không? Khu trượt tuyết chỗ anh làm thêm vui cực. Ngày nào cũng có cả đống khoai tây nhỏ từ phương Nam tới chơi.”
“Thật à? Nhưng mà tôi không biết trượt tuyết… Tôi giữ thăng bằng kém lắm, trượt băng hay đi xe đạp đều không biết.” – Tôi hơi thất vọng đáp.
“Không sao, có anh dẫn là được.”
Tôi và Từ Dật Thần cứ thế trò chuyện, bước đi mà không hay đã đến dưới tòa chung cư Hồng Quang.
Thang máy dừng lại ở tầng 16.
“Anh ở phòng 1607, mai sáng anh qua tìm em. Ngủ ngon nha, chị Mạn Mạn.”
Từ Dật Thần thoải mái ấn vân tay, bước vào căn hộ ngay cạnh tôi.
5
Từ Dật Thần là một người sôi nổi và nhiệt tình.
Anh dẫn tôi vào khu trượt tuyết, nhân viên ở đó thấy anh tới đều vui vẻ chào hỏi.
Có một chàng trai còn cười lớn trêu:
“Dật Thần, hôm nay nghỉ làm dẫn bạn gái đi chơi hả?”
Từ Dật Thần không trả lời, tiện tay ném lại chiếc găng tay ai đó bỏ quên trên bàn, khóe môi vẫn cong lên cười.
“Thì ra hôm nay anh nghỉ à?” – tôi hơi ngại – “Làm phiền anh quá.”
Từ Dật Thần phẩy tay như không có gì:
“Không sao đâu, nghỉ mới có thời gian đưa em đi chơi. Mấy hôm trước anh toàn bận phát đồ cho khách, đâu vào được khu trượt tuyết.”
Chúng tôi cùng thay đồ, bộ đồ trượt tuyết dày cộp khiến tôi thấy cử động cũng mệt.
Cả sân trắng xóa, tuyết phủ đến vô tận, chói lóa đến mức khiến tôi hoa mắt.
“Chân hướng vào trong, đúng rồi, chụm vào. Rồi gập gối xuống. Người nghiêng về phía trước.”
Từ Dật Thần kiên nhẫn dạy tôi hết lần này đến lần khác, nhưng tôi vẫn chẳng nắm được mấy.
Ngã sấp ngửa không biết bao nhiêu lần, có lần còn suýt không bò dậy nổi.
“Haha, không sao, thử lại nha.” – Từ Dật Thần nhẹ nhàng kéo tôi dậy, chẳng hề tỏ ra khó chịu.
Tôi ngượng ngùng nói:
“Hay là thôi đi… Em nói rồi mà, em không có khiếu giữ thăng bằng đâu. Anh cứ mải dạy em, bản thân chưa chơi được gì hết.”
Anh hơi khựng lại, bỗng ánh mắt sáng lên:
“Vậy… để anh chở em nhé?”
Lúc trước anh cũng từng nắm tay kéo tôi trượt vài vòng, nhưng mỗi lần đều bị tôi kéo ngã dúi dụi.
“Hả?” – tôi còn chưa kịp hiểu, thì Từ Dật Thần đã bế bổng tôi lên theo kiểu công chúa, lao thẳng xuống con dốc phủ đầy tuyết.
“Aaaa~~” – tôi hét toáng lên, ôm chặt cổ anh không dám buông.
Gió lùa vù vù bên tai, bỗng nhiên tôi thấy lòng nhẹ tênh, không còn nặng trĩu như lúc đến đây nữa.
“Thế nào, vui không?” – sau một đoạn dốc nữa, Từ Dật Thần nhẹ nhàng đặt tôi xuống.
Anh ngẩng đầu, nhướng mày chờ đợi lời khen.
“Tôi…” – tôi vừa định nói thì mấy cô gái đi ngang qua.
Các cô đẩy đẩy nhau, cuối cùng có một người dám lên tiếng:
“Anh đẹp trai ơi, trượt tuyết như hồi nãy, một lần như vậy bao nhiêu tiền ạ?”
Từ Dật Thần gãi đầu, ngượng ngùng đáp:
“Ờ… xin lỗi nha, anh không nhận tiền, cũng không chở người lạ.”
Đám con gái cười khúc khích kéo nhau đi, còn bàn tán rôm rả:
“Tớ đã nói rồi, ảnh không phải nhân viên ở đây mà.”
“Chời ơi, người ta là couple kìa. Quê chết mất.”
Tôi liếc sang Từ Dật Thần, mặt anh đỏ bừng. Một người vốn hoạt bát như anh mà giờ lại lúng túng thấy rõ.
Có một Từ Dật Thần dân bản xứ dẫn đường, tôi hoàn toàn chẳng phải lo nghĩ gì.
Chỉ tiếc niềm vui luôn ngắn ngủi.
Nghĩ đến việc ngày mai phải một mình quay về đối diện với những câu hỏi đầy soi mói từ họ hàng, tôi chỉ mong thời gian dừng lại ở đây mãi mãi.
Tối hôm đó, nằm trên giường, tôi chán quá nên đăng một dòng trạng thái vu vơ:
【Tìm thuê bạn trai, yêu cầu: cao 1m85, có 8 múi. Ngày mai cùng tôi về Hồ Nam, giải quyết họ hàng và gia đình. Giá cả thương lượng.】
Tài khoản này chẳng ai quen tôi, tôi thường lên đây để xả stress và viết nhảm.
Không ngờ chưa đầy lúc sau, Từ Dật Thần đã gửi tin nhắn cho tôi – một ảnh chụp bài đăng đó, kèm theo một câu:
【Mạn Mạn, anh cao 1m85, có 8 múi, có thể cùng chị về Hồ Nam được không?】
6
Tôi hét lên “A a a!” rồi chôn mặt vào chăn, mãi sau mới dám nhắn lại:
【Sao anh lại thấy được bài viết của tôi?】
【Chắc tại em là người ở gần, nên nó gợi ý. Rồi anh thấy có chữ “Man” trong tên nên đoán là em. Haha~】
Muốn độn thổ luôn cho rồi. Mà giờ tôi còn chối được không?
Cơ mà nghĩ kỹ thì… Từ Dật Thần đúng là rất phù hợp để làm “bạn trai hợp đồng”.
Anh bảo chỉ cần tôi trả mức lương ngày giống như anh làm thêm ở sân trượt tuyết là được, đến khi anh nhập học cao học thì hợp đồng chấm dứt.
【Khoan đã, anh vẫn còn là sinh viên á?】 – Tôi bắt đầu thấy hơi đau đầu.
【Đúng rồi!】
Tôi suy nghĩ một lát, rồi quyết định ra ba điều kiện:
【Không được nói anh nhỏ tuổi hơn tôi.】
【Không được nói anh còn đang đi học.】
【Không được để người nhà tôi không hài lòng, cũng không được để họ hài lòng quá mức.】
【Hả? Ờ… được thôi.】 – Từ Dật Thần gửi lại một sticker chú chó con tỏ vẻ tội nghiệp.