Chương 7 - Chuyện Tình Đầy Dối Gian
Tôi bước lên lầu, ở khúc rẽ, Giang Trì Dã khoác áo khoác gió màu đen, tựa người vào lan can, cúi đầu, thi thoảng lại khẽ giũ điếu thuốc trong tay.
Nghe tiếng động, cậu ấy ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt quen thuộc lại hiện ra trước mắt tôi, nhưng lần này tôi không còn cảm giác gì nữa.
Tôi khẽ hỏi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Cậu ấy bước từng bước lại gần, bàn tay thon dài mở ra, là mẩu giấy dán mà trường phát cho để dán ở cuối lớp.
Trên đó viết hai chữ: Lâm Đại.”
“Thẩm Tri Nhất.” Cậu gọi tên tôi, giọng khàn khàn, đầy ẩn ý.
Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy cậu ấy mắt hoe đỏ nhìn tôi: “Cậu… không cần tôi nữa à?”
“Không phải nói là sẽ cùng tôi đến Bắc Thành sao?”
Hàng mi tôi khẽ run, tôi thật sự không hiểu sao cậu lại nói ra những lời đó. Tôi đáp: “Không, Hạ Vãn sẽ đi cùng cậu, còn tôi, tôi có con đường riêng của mình.”
“Nếu tôi chia tay với cô ấy, cậu sẽ cùng tôi thi vào Bắc Thành chứ?” Ngón tay cậu trắng bệch, kẹp điếu thuốc mà không hút.
Tôi nói với cậu: “Sẽ không.”
Cậu nhếch mép: “Cậu thích Thịnh Dục Bạch rồi đúng không?”
Tôi trầm giọng: “Chẳng liên quan gì đến cậu ấy cả. Là tôi không còn lý do gì để đi cùng cậu nữa. Giang Trì Dã, cậu thích Hạ Vãn, là từ cấp hai đã thích rồi đúng không?”
Tôi cười khẽ, lắc đầu: “Cậu thích là Hạ Vãn. Còn tôi, cậu chỉ là quen với việc có tôi bên cạnh mà thôi.”
Nói xong, tôi nghiêng người định bước vào nhà.
“Thẩm Tri Nhất, không phải vậy mà…”
Cậu như đang thì thầm, cũng như tự nói với chính mình.
Nhưng tất cả giờ đã chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa. Từ nay về sau, cuộc sống của chúng tôi sẽ không còn có nhau.
05
Sau kỳ thi đại học, tài khoản của tôi nhận được năm vạn tệ – tiền thưởng khi hoàn thành công lược.
Đúng lúc đó, điện thoại vang lên, là Thịnh Dục Bạch gọi đến: “Tớ đang ở dưới nhà cậu.”
Tôi mở cửa sổ ra, nhìn thấy cậu con trai ấy đang đứng dưới ánh đèn, mặc áo thun trắng tinh, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt như chất chứa cả một dải ngân hà.
Thì ra, thích một người… chính là một cuộc công lược lớn của chính mình.
06 (Ngoại truyện của Giang Trì Dã)
Tôi quen Thẩm Tri Nhất từ cấp hai, lúc đó cô ấy và mẹ mới chuyển đến khu này.
Một lần, cô ấy đi học, cầm theo một chai sữa, còn tôi thì từ tầng trên bước xuống.
Gương mặt tròn tròn của cô ấy đeo cái kính đen to đùng, lúc đó tôi đã nghĩ: xấu muốn chết.
Sau đó chúng tôi thường xuyên chạm mặt, cô ấy là kiểu học sinh ngoan trong mắt giáo viên, hay được giao nhiệm vụ kiểm tra học sinh đi học trễ.
Một lần, tôi ngủ quên, trèo tường vào trường, đúng lúc chạm mặt cô ấy. Hai đứa nhìn nhau trừng trừng, cô ấy há miệng, không tin nổi.
Rồi lập tức quay ngoắt đi, giả vờ không nhìn thấy tôi.
Tôi còn tưởng cô ấy cố tình tha cho tôi. Nhưng sau đó mấy lần gặp ở cầu thang, rõ ràng là thấy tôi, vậy mà cứ cắm đầu đi thẳng, kéo chặt quai balo.
Tôi nhìn cô ấy mặc cái đồng phục xấu chết được, chạy như có ma đuổi, buồn cười thật sự.
Con mọt sách chỉ biết học hành như thế, tôi làm sao mà thích được, sợ cái gì chứ.
Khu trường tôi học hay có người chặn học sinh, tôi bình thường cũng lười quan tâm, miễn là không chọc tôi.
Chỉ là tôi không ngờ, cái đứa ngốc nghếch đó lại bị bọn chúng nhắm đến.
Cô ấy mỗi ngày đều như học đến chết, đi đường cứ dính sát vào tường, gặp ai như tôi – không mặc đồng phục, mặt mày đầy vết – là kiểu gì cũng tránh như tránh tà.
Hôm đó tôi vừa đánh nhau với tụi khốn trường Tam Trung xong, chúng nó dám nói tôi là “có mẹ sinh không có mẹ nuôi”.
Chúng nói đúng, tôi đúng là không có mẹ nuôi dạy. Tôi đánh cho chúng sắp về gặp mẹ luôn.
Lúc đi ngang qua con hẻm, tôi nghe thấy tiếng khóc nhỏ. Tôi vốn định liếc qua rồi đi như mọi lần.
Không ngờ lại thấy cái đứa ngốc đó bị dồn vào góc tường, mắt kính bị đạp nát, nước mắt giàn giụa, còn đang nói có thể đưa tiền trong balo.
Lúc đó tôi mới biết, với cái đứa ngốc này, không thể dùng lẽ thường để hiểu được.
Không phải không thích dây dưa với loại như tôi sao?
Tôi lười để ý đến cô đấy.
Nhưng cứ bước đi là đầu óc tôi lại hiện lên hình ảnh cô ấy bị đánh đến bầm dập.
Tôi nghiến răng: Thôi, cô ta vốn đã xấu rồi, bị đánh cho mặt mũi bầm dập nữa thì ra đường dọa người chết mất.
Tôi bước vào, đạp thẳng tên đang ngồi chặn trước mặt cô ấy.
Ngốc vẫn là ngốc, mắt mở trừng trừng mà còn chưa kịp phản ứng.
Không chạy đi mà định ở lại chịu đòn cùng tôi chắc?
Tôi không nhịn được đá balo của cô ấy: “Gì đấy, thích xem người ta đánh nhau à?”
Lúc đó cô ấy mới sực tỉnh, ôm chặt balo, chạy biến không ngoái lại.
Nhìn cô ấy chạy không thèm dừng lại, tôi bắt đầu thấy hối hận. Biết vậy chẳng thèm ra tay cứu cái đứa vô ơn đó.
Trên đường về, người tôi đau ê ẩm, châm điếu thuốc mà môi đau đến nhe răng trợn mắt.
Cái đồ ngốc vô ơn, lát nữa để tôi tóm được thì chết với tôi.
Tôi đi vào con hẻm, nơi ánh sáng chẳng thể len vào nổi, giống hệt cuộc đời tồi tệ của tôi – chẳng có chút ánh sáng nào.
Cô ấy rụt rè cầm một túi thuốc, nói muốn giúp tôi xử lý vết thương.
Được thôi, con ngốc này cũng còn chút lương tâm.
Năm tôi học lớp 8, mẹ tôi – người chỉ biết uống rượu, chửi mắng và đánh tôi – đã bỏ đi.
Tôi lo liệu hậu sự cho bà xong, quay về nhà nhìn căn nhà giờ chỉ còn một mình, trong lòng chỉ còn sự trống rỗng.
Chỉ còn mình tôi thôi, tôi chỉ còn lại chính tôi.
Mấy hôm đó tôi chẳng chợp mắt nổi, ngồi bệt dưới đất, dựa vào ghế sofa, thở dốc nhẹ nhẹ.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa. Tôi khó chịu nhắm mắt lại, bịt tai lại luôn.
Không ngờ, giây sau cánh cửa bị ai đó đá bật mở từ bên ngoài.
Tôi siết chặt nắm tay, xoay người đầy tức giận định xem đứa nào chán sống.
Ai ngờ lại là con ngốc đó, mắt đỏ hoe, giọng run run sắp khóc: “Giang Trì Dã, cậu không sao chứ…”
Tôi há miệng định mắng, chưa kịp nói gì thì cô ấy đã ôm chầm lấy tôi.
Cái hơi ấm và mùi thơm thoang thoảng từ người cô ấy khiến tôi cứng đờ cả người.
Cô ấy nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, chắc tưởng tôi buồn muốn chết.
Thật ra tôi cũng không rõ mình có buồn không, chỉ biết rằng sau này, tất cả những ngày tháng phía trước… tôi phải sống một mình.
Con ngốc này khỏe thật, không chỉ đá bay cửa phòng tôi, còn suýt ôm tôi đến nghẹt thở.
“Giang Trì Dã, cậu còn có tớ, tớ sẽ luôn bên cạnh cậu.”
Tôi gạt tay cô ấy ra nhưng lại quên cả hành động, chỉ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tròn tròn của cô gái trước mặt.
Nhưng rồi sau này, cô ấy đã thất hẹn, hoặc có lẽ là tôi… đã tự mình đẩy cô ấy ra xa.
Cũng trong năm lớp 8 ấy, tôi hiếm khi giữ đúng lời hứa, cố gắng đến trường trước 6 giờ 30.
Tôi dựa vào tường đợi cô ngốc đó. Không rõ trường tổ chức sự kiện gì, trên sân khấu bỗng xuất hiện một cô gái mặc váy trắng, nhảy múa dưới ánh đèn lạnh.
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy – cô ấy giống như một tia sáng, chiếu vào cuộc đời u ám của tôi, khiến tôi như tìm thấy phương hướng.
Mỗi chiều mát trên sân thượng, cô ngốc đó luôn ôm lấy một cuốn sách.
Dưới bầu trời đầy sao, tôi nằm ngửa ra ngắm trời, còn con ngốc thì cứ khăng khăng phải học thuộc văn.