Chương 3 - Chuyện Tình Đằng Sau Con Mèo

Tôi cố lại gần hơn để nghe anh ta đang nói gì.

Không ngờ vừa cúi xuống, anh ta lật người đè tôi xuống, hai tay giữ chặt cổ tay tôi, hơi thở nóng rực từ người anh ta truyền sang rất rõ ràng.

“Sếp, anh bị sốt rồi à? Để tôi đưa anh đến bệnh viện.”

“Tôi không đi bệnh viện… tôi muốn…”

Đúng lúc ấy, một chiếc đuôi mèo lông mềm mượt từ phía sau anh ta vươn ra, không hề báo trước, quấn lấy eo tôi.

5

Trái tim tôi lập tức đập loạn, như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Chiếc đuôi mèo nóng hổi ấy từ eo tôi từ từ quấn lên trên, nơi nào lướt qua cũng khiến da thịt như bị thiêu đốt, tê rần rần.

Khoảng cách giữa tôi và Hứa Quang Niên gần tới mức, tôi còn thấy rõ cả lớp lông tơ mịn trên gương mặt anh ấy.

Không thể phủ nhận, người đàn ông này đẹp thật sự.

Lông mày sắc nét, đôi mắt đào hoa đầy tình tứ, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm nhìn thôi đã muốn hôn rồi.

Không khí giữa chúng tôi bắt đầu nóng lên, hô hấp cũng dần trở nên hỗn loạn.

Nhìn dáng vẻ mơ màng gợi cảm của Hứa Quang Niên lúc này, tôi bất giác nhớ lại cái giấc mơ kỳ quặc hôm trước.

Anh ta… thật sự có cơ bụng sáu múi không?

Đường nhân ngư…

Còn phía dưới kia… cũng to đến mức đó sao…

Khụ khụ…

Trong lúc tôi còn đang mải tưởng tượng thì không hề phát hiện ra bản thân đã chảy nước miếng từ lúc nào.

Hứa Quang Niên vươn đầu lưỡi hồng hồng liếm nhẹ khóe môi tôi, giống như một con mèo nhỏ trêu đùa, khiến tim tôi nhột nhột ngứa ngáy.

Gương mặt đẹp trai ấy ở sát ngay trước mặt, hơi thở nóng rực phả lên da tôi, khiến cả khuôn mặt tôi đỏ bừng như chín.

Mùi hương chanh dịu nhẹ đặc trưng trên người anh ấy bao trùm lấy tôi.

“Tiểu~ mèo~ cái~ bị~ tôi~ bắt~ được~ rồi~”

Nghe giọng anh ấy nói kéo dài, mềm mỏng như mèo kêu, cả người tôi mềm nhũn như bị điện giật, hoàn toàn không còn chút sức lực nào.

Thấy tôi không trả lời, anh ta cúi xuống hỏi tiếp:

“Cô có thích mèo không?”

Tôi kẹt giữa anh ta và sofa, tiến thoái lưỡng nan, đành thật thà nói: “Thích… tôi rất thích mèo.”

Hứa Quang Niên nhăn mặt, giọng đầy ấm ức: “Cô nói dối, cô gạt tôi.”

Anh ta nói như muốn khóc: “Vậy là cô không thích tôi đúng không?”

Sau đó anh ta khẽ cắn lên vành tai tôi, như đang trách phạt.

Tim tôi đập thình thịch, nói cũng không nên lời: “Tôi… tôi…”

Ngay lúc ánh mắt chúng tôi chạm nhau…

Ánh mắt anh ấy rực cháy, tràn ngập ham muốn mãnh liệt, khiến tôi nghẹt thở.

Tôi còn chưa kịp mở miệng thì một tràng nụ hôn mãnh liệt đã phủ kín môi tôi, khiến tôi không kịp phản ứng.

Chiếc đuôi mèo phía sau cong lên thành nửa hình trái tim, mùi hương chanh dịu dàng lan khắp toàn thân.

Đến lúc tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường của chính mình, trong phòng ngủ quen thuộc.

Bút Đinh đang ngoan ngoãn nằm trong tay tôi, nhẹ nhàng cọ sát vào người tôi như mọi khi.

Mọi thứ… dường như chưa từng xảy ra.

Vậy tất cả những hình ảnh nóng bỏng đó… chỉ là một giấc mơ đáng xấu hổ sao?

Tôi đưa tay xoa xoa khóe miệng – vẫn còn hơi sưng, rát rát.

Chỉ có thể nói… giấc mơ này quá chân thật rồi.

Tiếng động tôi gây ra đánh thức Bút Đinh. Nó vươn cổ, cọ cọ mặt tôi, còn theo thói quen liếm nhẹ lên mặt tôi bằng chiếc lưỡi ấm mềm.

Hành động của Bút Đinh lập tức khiến tôi nhớ lại mấy hình ảnh “màu mè” tối hôm qua.

Tôi vội vỗ đầu mình mấy cái, cố gắng xua tan mấy suy nghĩ không đứng đắn ấy đi.

Không được, chắc chắn là do quá lâu rồi tôi không yêu ai, nên đầu óc mới nảy sinh mấy cái ý nghĩ lệch lạc như vậy.

Cuối cùng, tôi ngồi xếp bằng trên giường tụng vài câu “tĩnh tâm chú”, mới tạm ổn lại tinh thần.

Sáng hôm sau đi làm, tôi cảm thấy Hứa Quang Niên có gì đó hơi chột dạ lạ lạ.

Nhưng nghĩ lại cái giấc mơ hôm qua… đúng là phi logic quá.

Anh ấy lạnh lùng cứng nhắc như vậy, sao có thể trở nên mềm mại yếu đuối, làm nũng như mèo con được chứ?

Lại còn là với tôi nữa – hồi đại học, tôi bám anh ấy sát rạt, anh ta cũng chỉ mặt lạnh như tiền, thái độ lúc nào cũng hờ hững.

Cái giấc mơ quái đản đó khiến cả ngày hôm nay tôi không thể tập trung nổi.

Đến mức Duy Khánh Nguyên đứng ngay trước mặt mà tôi cũng không hay biết.

Anh ta lúng túng giơ túi trà chiều đặt bên cạnh tôi.

“Tiểu Tây, tôi thấy trưa nay cô không ăn gì, nên tự tiện gọi cho cô một phần trà chiều nhé.”

Tôi vẫn giữ phong cách thường ngày, lễ phép từ chối: “Cảm ơn, nhưng tôi không… cần đâu.”

“Cô cứ nhận đi, gọi rồi cũng không hủy được. Với lại tôi ăn trưa no rồi, phần này tôi đặt riêng cho cô đấy.”

Duy Khánh Nguyên như kiểu liều chết vì nghĩa, cứ đứng đó như cọc tre, nhất quyết không đi.

Không còn cách nào, tôi đành nhận lấy: “Vậy… cảm ơn anh. Tối nay tôi mời anh ăn cơm vậy.”

Anh ta ngẩn ra luôn tại chỗ, chưa kịp phản ứng. Châu Vy ở bên cạnh vẫy tay trước mặt anh: “Không đồng ý à? Không đồng ý thì đừng ăn nữa nhé.”

Lúc này Duy Khánh Nguyên mới tỉnh ra, gật đầu lia lịa: “Đồng ý! Đồng ý! Vậy tan làm cô đợi tôi, tôi có xe đón.”

Sau khi anh ta đi rồi, Châu Vy nhìn tôi chăm chú từ trên xuống dưới như khám bệnh: “Anh ta ngày nào cũng mang đồ ăn, đồ uống, đồ dùng đến cho cậu mà cậu chưa bao giờ nhận. Hôm nay sao lại đổi tính vậy?”

Tôi cắm một miếng táo bỏ vào miệng: “Đói, không được à?”

“Tôi còn lạ gì cậu nữa… rượu không phải mục tiêu, người mới là mục tiêu. Sự bất thường là dấu hiệu của bão tố sắp đến!”

Hai đứa đang cười đùa thì tôi bất chợt rùng mình một cái, cứ có cảm giác có ánh mắt sắc như dao đang nhìn về phía mình.

Nhìn quanh thì ai cũng đang làm việc, không ai rảnh mà chú ý đến tôi.

Chắc chỉ là tôi tưởng tượng thôi… tôi lại bắt đầu lười làm, lén lướt web.

Một tiếng sau, bỗng nhiên phía cửa có tiếng động lớn, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Thư ký Dương dẫn mấy người trong bộ phận thư ký vào… phát trà chiều cho toàn công ty.

Và trà chiều lần này là do Hứa Quang Niên mời!

Cả công ty rôm rả cả lên – không ngờ sếp lại hào phóng như vậy!

Thư ký Dương đặt phần hoa quả lên bàn tôi, còn vô tình húc cho phần trà chiều mà Duy Khánh Nguyên tặng rơi vào thùng rác.

Giả bộ ra vẻ ngạc nhiên: “Ôi trời, tôi không cố ý đâu nhé!”

Rồi còn luyên thuyên: “Mà cũng không sao, cái này toàn là mấy miếng trái cây dập nát trộn từ quán Pinhảo cơ mà.”

“Khác hẳn đồ của sếp mời – trái cây nhập khẩu tận bên nước ngoài, đảm bảo tươi ngon.”

Tôi co giật khóe miệng – còn giả trân hơn được nữa không trời…

“Thư ký Dương, có ai nói với anh là anh rất ‘trà xanh không?”

Anh ta dậm chân một cái, lườm tôi rồi quay người đi, cái dáng y như đang nghĩ: “Tim tôi đau lắm nhưng tôi không nói đâu!”

6

Tôi và Châu Vy nhìn nhau rồi cùng lúc lắc đầu.

Thế giới này… đúng là càng lúc càng điên rồ, nhưng điên vậy cũng vui!

Đến tối tan ca, tôi đứng ở cửa công ty đợi mãi, đến khi không còn ai mới thấy Duy Khánh Nguyên lò dò đi ra.

Anh ta chạy đến trước mặt tôi, cúi gập người một cái thật sâu.

“Xin lỗi Tiểu Tây, tôi hiểu ý cô rồi. Nhưng công ty sắp thăng chức cho tôi, chuyển tôi sang chi nhánh cách đây 2.000 cây số. Tôi… không thể chấp nhận yêu xa được.”

“Nên… tôi đành phụ cô vậy, chúng ta đừng đến với nhau nữa.”

Tôi giơ tay tát cho một cái: “Anh bị gì vậy? Ra đường không uống thuốc à?”

Lúc đầu tôi chỉ muốn lịch sự đáp lễ, mấy hôm nay Duy Khánh Nguyên mang đồ ăn đồ uống đến cho tôi, dù tôi không nhận nhưng dù sao anh ta cũng có lòng, cũng tốn công tốn tiền.

Tôi nghĩ nhân dịp ăn tối có thể nói rõ mọi chuyện với anh ta… ai ngờ lại xảy ra trò lố lăng kia.

Đúng là trai tầm thường tự ảo tưởng.

Nếu không phải vì bị điều chuyển tới nơi cách đây mấy ngàn cây số, chắc anh ta còn dám mơ xa đến mức tôi sinh vài đứa con cho anh ta cũng nên.

Tức quá, tôi quay người bỏ đi luôn, cưỡi xe điện mini phi thẳng đến nhà Hứa Quang Niên.

Vốn dĩ tôi đã nói với anh ta là sẽ đến muộn để đón Bút Đinh về nhà.

Giờ thì khỏi cần muộn nữa.

Khi tôi đến nhà Hứa Quang Niên, anh ta đang ngồi sẵn trên ghế sofa, chỉnh tề như đang chờ tôi. Cứ như đoán trước được tôi sẽ đến vào giờ này.

Anh ta tỏ ra đắc ý, còn có vẻ cười thầm, tâm trạng rõ là tốt.

“Tôi sắp phải ra ngoài rồi. Bút Đinh tôi đã cho ăn rồi, tối nay phiền cô mang nó về chơi nhé.”

Tôi gật đầu hơi gượng gạo, cố giữ vẻ mặt bình thường.

Chờ anh ta rời đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Bút Đinh, ánh mắt tôi như bừng sáng, lập tức nhào tới ôm chặt nó, vừa ôm vừa cưng nựng.

“Nếu không vì em, chị đây thèm vào nhìn cái bản mặt lạnh như núi băng của Hứa Quang Niên đấy.”

Hôm nay Bút Đinh còn mặc đồ, là một bộ vest đen may đo riêng, nhìn siêu ngầu, mà… sao lại giống bộ đồ của sếp thế nhỉ…

Mà nói thật, bộ vest này được làm rất tinh xảo, đến quần còn có khóa kéo đàng hoàng.

Chẳng lẽ đây là đồ đôi?

Công nhận nhìn rất đẹp.

Chỉ có điều… quần vest bó quá, ép chặt hai quả trứng của em nó, làm giảm đi nửa phần vui sướng của tôi.

Tôi kéo khóa quần ra, lôi hai quả trứng nhỏ ra ngoài, cảm nhận được cảm giác quen thuộc ấy mới thấy cuộc sống tươi đẹp trở lại.

Bút Đinh thì quá quen với mấy trò nghịch ngợm của tôi rồi, vẫn giữ nguyên vẻ mặt cam chịu như “sống cũng như chết”.

Có điều càng về sau nó phản ứng càng dữ dội, bốn chân quắp chặt lấy tay tôi, cọ qua cọ lại liên tục.

Cứ như vậy mà quấn quýt đến tận tối, và nó lại lại lại… phát tình tiếp.

Lúc tôi tranh thủ nấu ăn, đã rắc chút cỏ mèo lên đồ chơi của nó, cuối cùng mới có được vài phút thảnh thơi.

Đêm nằm trên giường lướt mấy video có chút “nửa kín nửa hở”, mà vừa xem là đầu tôi lại tự động liên tưởng đến khuôn mặt điển trai chết người của Hứa Quang Niên, rồi cả cơ thể vạm vỡ khiến người ta chảy máu mũi nữa chứ…

Tôi nghĩ, chắc cũng đến lúc nên yêu đương rồi.

Thế là mở điện thoại nhắn cho Châu Vy: [Muốn yêu rồi, mau giới thiệu cho mình 7 anh đẹp trai đi, mỗi ngày đổi một người, trải nghiệm cảm giác Hoàng thượng lật thẻ bài!]

Tôi vừa nhắn xong, còn chưa kịp vuốt vuốt Bút Đinh, thì điện thoại đã rung lên, Châu Vy gọi đến gấp gáp.

Tôi mừng thầm: “Nhanh vậy? Không hổ là chị em tốt của mình!”

Nhưng khi vừa nhấn nút nghe máy…