Chương 18 - Nửa Đêm Tôi Đọc Được Tin Nhắn - Chuyện Tình Dang Dở

Tôi không phải là người thích đăng bài lên mạng xã hội, nhưng vì muốn anh có cơ hội nhắn tin cho mình, ngày nào tôi cũng đăng những thứ ngay cả tôi cũng thấy rất kỳ lạ.

Cố kiềm kích động muốn nói chuyện với anh lại, tôi sợ mình bất cẩn sẽ viết ra tên của anh.

Nhưng tôi vẫn không cầm lòng được mà trêu anh.

Tôi hỏi anh: “Con rùa anh nuôi tên gì vậy.”

Có thể anh không biết mình có thói quen này. Hồi trung học anh từng chép phạt định luật của nhà vật lý học Gay-Lussac hơn ba trăm lần cho tôi, nên bây giờ khi đặt tên anh thích bắt đầu bằng chữ đó.

Anh trả lời bâng quơ: “Con Dấu.”

(*) Con Dấu và Gay-Lussac đều bắt đầu bằng chữ 盖.

Về sau, anh đã tặng cho tôi một chú cún nhỏ nhân dịp sinh nhật tôi.

Trông nó rất ngốc nghếch nhưng cũng rất đáng yêu, hệt như anh.

Tôi đặt tên cho nó là Con Dấu.

Chắc cũng trong ngày hôm ấy, anh biết tôi đang mang thai.

Sau khi anh rời đi, tôi đã đi đến chỗ anh vừa mới trốn, nhận ra dưới đất vẫn còn vệt nước mắt chưa khô.

Tôi ngẩn người đứng ở đó rất lâu.

Hình như anh thích khóc hơn trước rồi.

Sau này anh chuyển đến tòa nhà kế bên chung cư tôi đang sống.

Tôi hay bảo cô giúp việc đưa mình xuống dưới đi dạo, hy vọng có thể nhìn thấy anh nhiều hơn.

Lén nhìn thôi cũng được.

Giao thừa sắp đến, tôi nhớ vào đêm giao thừa năm ngoái, chúng tôi đã đến Disney để ngắm ph .áo hoa.

Khi ấy anh nắm chặt tay tôi, đút tay vào áo khoác ủ ấm cho tôi rồi khẽ nói:

“Vợ ơi, năm sau anh muốn em ở nhà cũng xem được ph .áo hoa.”

Đang lúc ngẩn người, tôi nghe “đoàng” một tiếng, vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng ph. áo hoa n .ổ trong đêm tuyết trắng xóa, rực sáng cả một vùng trời.

Tôi dần bình tĩnh.

Tôi nghĩ, những điều anh đã hứa với tôi anh chưa từng nuốt lời, anh từng nói, anh sẽ bên tôi cả đời, có lẽ cũng không phải ngoại lệ.

Sau đó tôi thấy ảnh cap màn hình weibo anh gửi cho tôi.

“Mong năm mới mọi sự tốt lành, thành công hơn năm ngoái.”

Anh lại tìm người đóng kịch rồi.

Lần này tôi còn chưa kịp nổi giận.

Bởi dáng vẻ ấy của anh khiến tôi rất đau lòng.

Lớp trang điểm cũng không giấu được vẻ nhợt nhạt trên gương mặt anh.

Tóc giả cũng không hợp với anh.

Vẫn là dáng người ấy nhưng rõ ràng đã gầy hơn trước rất nhiều.

Đồ ngốc.

Tên khờ này.

Tôi vừa mắng anh vừa lau nước mắt nhưng càng lau nước mắt càng lăn dài.

Tôi rất nhớ anh.

Thật sự, rất nhớ anh.

Kết.

Em trai tôi bị kết án mười lăm năm t ù, đời này của nó coi như bỏ.

Mẹ có đến tìm tôi vài lần nhưng lần nào tôi cũng bảo bảo vệ chặn bà ấy lại, sau này tôi không muốn gặp lại bà ấy nữa.