Bệnh viện tổ chức hoạt động hiến tinh trùng, vị hôn phu của tôi đăng ký tham gia, còn chỉ đích danh muốn hiến cho “nữ anh em” của mình.
Khi tôi biết tin tìm đến để xác nhận, lại thấy hai gia đình họ đã ngồi chung một chỗ, mở hẳn một bữa tiệc gia đình chúc mừng mang thai.
Giữa tiếng cười nói rộn ràng, cô “nữ anh em” dường như lúc này mới nhớ ra điều gì, liền lên tiếng hỏi:
“À đúng rồi Giác Xuyên, chuyện này anh đã nghĩ xong phải nói với Ôn Thư Nhan thế nào chưa?”
“Em thì không sao cả, nhưng mấy cô gái nhỏ nhiều chuyện như cô ta, biết rồi chưa chắc sẽ làm ầm lên kiểu gì đâu.”
“Đến lúc đó nếu cô ta làm loạn không chịu cưới anh nữa, em không gánh nồi đâu nhé!”
Còn chưa kịp để Lục Giác Xuyên trả lời, mẹ anh ta đã tranh phần nói trước:
“Con bé đó làm sao nỡ chứ!”
“Giác Xuyên nhà dì được viện trưởng coi trọng, sắp được đặc cách đề bạt vào hội đồng quản trị rồi.”
“Với điều kiện của Ôn Thư Nhan, gả được cho con trai dì đã là phúc phần trời ban, còn tới lượt nó ra điều kiện à!”
Lục Giác Xuyên xoay bật lửa trong tay, vẻ mặt đắc ý khinh thường:
“Mẹ nói đúng.”
“Hơn nữa Thư Nhan mười năm nay vẫn theo sau con như cái đuôi, yêu con đến sống chết.”
“Bắt cô ta từ bỏ việc cưới con chẳng khác nào bắt cô ta đi chết, yên tâm đi, có anh che chở cho em!”
Tiếng cười ầm lên như một cơn gió lạnh xuyên thẳng qua tim tôi.
Tôi cúi mắt tự giễu cười một tiếng, bấm gọi cho cha:
“Ba, chuyện đề bạt Lục Giác Xuyên tạm thời hủy bỏ đi.”
“Con muốn gả cho người khác rồi.”
Bình luận