Chương 6 - Chuyến Tàu Định Mệnh

Quay lại chương 1 :

“Ồ, Trình Diệu, mày thật sự làm cảnh sát rồi à? Khá lắm, khá lắm.”

Mẹ tôi nhìn tôi đầy ẩn ý: “Nói mới nhớ, hồi nhỏ con còn ôm thằng Diệu nhà người ta không chịu buông, quên rồi hả?”

…Tôi ngượng ngùng kéo nhẹ khóe miệng, tránh ánh mắt đầy hứng thú của Trình Diệu.

Trời ơi, ai hồi nhỏ mà chẳng ôm cả cái làng chơi chứ.

Tôi im lặng nghe ba người họ trò chuyện.

Cuối cùng cũng hiểu vì sao anh trai tôi chọn mãi mới quyết định giao cho Trình Diệu.

12

Trình Diệu kéo Dư Thạch vào phòng kín để “nói chuyện riêng”.

Tôi và ba mẹ mỗi người về phòng mình giả vờ ngủ.

Đóng cửa lại, tôi lấy ra hai chiếc điện thoại giấu kín.

Phát hiện anh trai tôi đã gọi mấy cuộc, không được mới chuyển qua nhắn tin.

“Đẹp trai không? Em rể được anh trai em kiểm duyệt kỹ lưỡng đấy, tự mà giữ lấy!”

Không chỉ vậy, hai phòng livestream cũng đã nổ tung.

Nhưng phản ứng hoàn toàn trái ngược.

Bên anh trai tôi thì toàn tiếng hò reo mai mối.

Còn bên Dư Thạch thì chửi bới ngập trời, mất hơn nửa số fan, số còn lại thì ở lại chỉ để hóng hớt.

Tôi đơn giản giải thích vài câu rồi tắt luôn livestream, xóa hết lịch sử phát sóng.

Việc xóa thông báo bên tài khoản Dư Thạch dễ như trở bàn tay.

Anh ta còn chẳng biết mình đã “nổi tiếng” thật sự rồi.

Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Trình Diệu bưng ly nước bước vào.

Anh nhặt chiếc gối tôi ném ở góc phòng lên, mặt mày trầm ngâm: “Em không thay gối à?”

Tôi lắc đầu: “Sợ anh ta phát hiện.”

Trình Diệu bỗng nhiên cúi sát xuống, khóe môi nhếch lên cười, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ấm áp nào.

“Em biết lượng thuốc không? Lỡ thật sự ngất thì sao?”

Tôi nuốt nước bọt, lôi ra một chai nhỏ màu xanh.

“Gió… gió dầu, em có chuẩn bị.”

Rất nhanh sau đó tôi cảm thấy có gì đó sai sai.

Tại sao tôi lại yếu thế như vậy?

Chỉ vì anh ta trông giống như bậc tiền bối thôi sao?

Tôi vừa định lấy lại khí thế thì Trình Diệu đã quay người rời đi.

Tôi lúc này mới nhận ra tim mình đang đập thình thịch.

Quay đầu gửi tin nhắn cho anh trai: “Không kiểm soát nổi, em ghét kiểu giáo viên chủ nhiệm này!!!”

Anh trai tôi trả lời: “Anh ta là cảnh sát mà.”

Khác gì nhau đâu? Cảm giác đều là kiểu chủ nhiệm áp bức học sinh!

13

“Ở lại nhà luôn?!”

Tôi bật dậy, nhìn về phía bốn người đang ngồi trên ghế sofa.

Mẹ tôi kéo tôi một cái, liên tục ra hiệu bằng ánh mắt.

“Con kích động gì chứ, ngay cả Dư Thạch còn đồng ý, hai người cạnh tranh công bằng thôi mà.”

Khóe miệng Dư Thạch rớm máu, nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Đúng vậy, tôi đồng ý, Tiểu Nhã là cô gái tốt…”

Tôi biết đây là chuyện nghiêm túc.

Nhưng nhất định phải tìm cái lý do nực cười thế này sao? Vô lý quá rồi.

Ba tôi bắt đầu khó chịu: “Sao? Nhà Trình Diệu không có ai ở nhà, mẹ nó cũng đón Tết bên ngoại, nó ở lại nhà mình thì sao?”

Tôi sững người, vội vàng gật đầu: “Được, rất được luôn!”

Tôi nhớ mẹ từng kể, bác trai hàng xóm mất vì bệnh, sau đó bác gái tái hôn và chuyển đi nơi khác.

Trình Diệu chỉ thỉnh thoảng về cúng tổ tiên thôi.

Mẹ tôi vui ra mặt, kéo ba tôi ra chợ mua đồ Tết ngay lập tức.

Vừa đi khỏi, Dư Thạch lập tức chắn trước mặt tôi, khóc ròng hối lỗi xin tha thứ.

“Chờ chút, tôi bận tí việc.”

Tôi qua loa đáp rồi nhìn thấy Trình Diệu bước vào bếp.

Sau một hồi giằng co trong lòng, anh ấy chủ động mở miệng: “Sao? Muốn nói gì với chủ nhiệm à?”

…Anh trai tôi đúng là cái miệng quạ.

“Yên tâm, tôi chỉ ở lại giám sát hắn, xong việc rồi đi.”

Tôi sững lại, gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Đi được vài bước, tôi lại quay lại, nhanh chóng giải thích.

“Lúc nãy em không có ý đó đâu, chỉ là chưa quen, chào mừng anh đón Tết cùng gia đình em.”

Tôi không dám nhìn biểu cảm của Trình Diệu, chỉ cảm thấy phía sau có ánh mắt nóng rực dõi theo.

Không tự chủ được, tôi bước nhanh về phòng.

Vừa mở cửa, Dư Thạch đã chui vào.

Anh ta nghịch điện thoại livestream, cười nhạt châm chọc: “Cô tưởng hắn là anh hùng cứu mỹ nhân sao? Vì tiền thôi! Tôi vừa đề nghị hợp tác, hắn đã gật đầu ngay lập tức, loại người như vậy cô cũng muốn lấy à?”

Tôi bật cười lạnh, cố tình ngừng lại một nhịp.

“Chẳng lẽ anh không phải vì tiền?”

Thấy Dư Thạch định tiếp tục đóng kịch, tôi vội vàng cắt ngang.

“Được, vậy anh đuổi được hắn ra khỏi nhà, tôi sẽ tin anh.”

Dư Thạch ngạo mạn nhướng mày: “Cứ đợi mà xem, tôi sẽ cho cô thấy bộ mặt thật của hắn.”

14

Kể từ ngày hôm đó, Trình Diệu chính thức dọn vào nhà tôi.

Hai người, ba ngày cãi vã lớn một trận, hai ngày cãi nhỏ một lần, ngày nào cũng đấu đá nhau như chó với mèo.

Lúc đầu, ba tôi còn giả vờ khuyên can mấy câu, thấy Dư Thạch bị đánh quá thảm thì cũng mặc kệ.

Ba dứt khoát kéo mẹ tôi ra ngoài đi dạo, không thèm quản nữa.

Anh trai tôi thì liên tục đổ thêm dầu vào lửa.