Chương 7 - Chuyện Quá Khứ và Sự Thay Đổi
Không được khóc, hôm nay, tôi phải thật xinh đẹp… để gả cho Tưởng Chiêu.
Hơn hai mươi năm.
Tôi đã quen biết Đường Trạch và Phó Minh Dự hơn hai mươi năm.
Đã rất nhiều lần, tôi tự hỏi mối quan hệ giữa ba người chúng tôi rốt cuộc là gì.
Thân thiết hơn bạn bè, gần gũi như người nhà.
Từ nhỏ đến lớn, chúng tôi gần như không rời nhau nửa bước.
Cùng nhau đi học, cùng nhau sang đường, cùng nhau bị chó rượt.
Vào mỗi dịp Tết, ba mẹ của hai nhà Đường và Phó còn từng tuyên bố trong buổi tiệc gia tộc rằng tôi nhất định phải làm con dâu nhà họ.
Không ngờ, chỉ trong chưa đầy hai tháng…
Mọi thứ đều không thể quay lại nữa.
Tôi mặc váy cưới bước đi trên thảm đỏ, ánh đèn dịu dàng thắp sáng màn đêm.
Hai bên là khách khứa đông đủ, tôi nghe có người tò mò bàn tán:
“Tiệc cưới ngoài trời sao lại tổ chức vào ban đêm nhỉ?”
Tưởng Chiêu đứng cuối lối đi, tôi thấy anh cứ liên tục gãi ngón tay cái như đang hồi hộp.
Mãi đến khi tôi tiến lại gần, gương mặt thường ngày lạnh như tiền của anh mới có chút biểu cảm.
Khi MC bắt đầu đọc lời tuyên bố, anh khẽ cong môi, quỳ một gối xuống.
Rồi lấy ra một chiếc nhẫn kim cương.
“Cô Thẩm, em có đồng ý…”
Chưa kịp nói xong, một người đàn bà điên cuồng xông vào hôn lễ.
Bà ta đẩy Tưởng Chiêu ra rồi kéo tôi đi thẳng.
“Tiểu Mẫn là vô tội! Thẩm Niệm, mày không thể hại con gái tao như vậy!”
Là cô tôi.
Bà ta siết chặt cổ tay tôi không buông.
Vết thương cũ chưa lành, tôi đau đến choáng váng.
“Buông ra! Bà buông tay tôi ra!”
“Tao nói cho mày biết Thẩm Niệm, nếu con tao mà xảy ra chuyện gì, kể cả anh tao cũng không cứu nổi mày đâu!”
Tôi bị kéo lê, bước chân loạng choạng, bên tai là tiếng hét gọi hỗn loạn.
Có tiếng của ba mẹ tôi, có cả tiếng la hốt hoảng của khách khứa.
Bất ngờ, một bàn tay lớn ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng.
Ba mẹ tôi giữ chặt cô ta lại, nhưng bà ta vẫn chửi rủa không ngừng.
Tôi cắn môi, lòng đau như dao cắt.
Tại sao… lại phải đến phá đám cưới của tôi…
Từ nhỏ tôi đã sợ cô mình, giờ phút này, tôi sợ đến mức suýt đứng không vững.
Đúng lúc ấy,
Bốp!
Một tiếng tát giòn vang khiến không khí lập tức lặng ngắt.
“Anh dám đánh tôi?! Anh biết tôi là ai không?!”
Cô tôi ôm mặt, trừng mắt nhìn Tưởng Chiêu.
Tưởng Chiêu khẽ cười, giọng lạnh lùng, dứt khoát:
“Dĩ nhiên tôi biết. Bà là tội phạm, và cũng là một người mẹ dạy ra tội phạm khác.”
Cả hội trường sững sờ.
Tưởng Chiêu phất tay, cô ta lập tức bị người đưa đi.
Anh xoa đầu tôi, giọng khàn khàn:
“Niệm Niệm, đừng sợ. Hôn lễ để hôm khác làm lại.”
Tôi vùi trong ngực anh lắc đầu thật mạnh.
Rồi ngẩng đầu lên, gượng cười còn khó coi hơn khóc.
“Phải là hôm nay.”
Nói xong, tôi giơ bàn tay đang run rẩy, chờ anh đeo nhẫn cho tôi.
Sau đó kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh.
Phía xa, Đường Trạch và Phó Minh Dự mới lững thững xuất hiện, đứng chết trân tại chỗ.
Không dám tiến lên.
Phía sau bọn họ, pháo hoa thi nhau nổ tung trên bầu trời đêm, lộng lẫy, rực rỡ.
Khách khứa vừa trấn tĩnh lại, liền bắt đầu xì xào:
“Thảo nào tổ chức cưới vào buổi tối, thì ra là chuẩn bị pháo hoa.”
Pháo hoa đêm nay còn nhiều hơn hôm ở bãi biển, đẹp hơn, đắt tiền hơn… và khiến tôi thấy đáng giá hơn.
“Cảm ơn anh, Tưởng tiên sinh.”
Anh nhẹ ho một tiếng, chỉnh lại cách xưng hô:
“Không phải tiên sinh, là chồng.”
Sau khi đăng ký kết hôn, dù bị thương tay, tôi vẫn không từ bỏ công việc bác sĩ.
Tưởng Chiêu lúc đầu còn xót tôi, khuyên tôi nghỉ ngơi ở nhà.
Nhưng thấy tôi kiên quyết, anh chỉ đành mỉm cười ủng hộ.
Dù chúng tôi đến với nhau là do xem mắt, nhưng không hề xa cách.
Như thể đã quen nhau từ lâu.
Anh hiểu rõ sở thích của tôi, biết tôi mặc size bao nhiêu.
Anh cũng luôn tôn trọng tôi.
Trước đây tôi từng nghĩ hôn nhân là nấm mồ, bước vào rồi chỉ còn lại bi thương.
Nhưng hiện giờ… cũng tốt lắm chứ.
Tôi ngồi trong phòng khám, vừa cười vừa xoay chiếc nhẫn trên tay.
Đến nỗi khi Đường Trạch ngồi xuống trước mặt tôi, tôi cũng không nhận ra.
“Không ngờ… em lại kết hôn với Tưởng Chiêu.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi xoay đầu lại, mặt không chút biểu cảm:
“Anh thấy không khỏe ở đâu?”
Đường Trạch đỏ mắt, chỉ vào ngực mình.
“Nơi này… rất đau, như bị dao đâm vào vậy.”
Tôi như thường lệ làm kiểm tra sơ bộ rồi đưa anh ta một tờ giấy:
“Sáng mai đi chụp phim, sau đó xét nghiệm máu.”
“Nhớ đừng đeo đồ kim loại, và phải nhịn ăn.”
Khi tôi đưa phiếu cho anh ta, anh ta bỗng nắm lấy tay tôi:
“Niệm Niệm, anh sai rồi, em có thể đừng như vậy không?”
Ngoài cửa, Phó Minh Dự cũng ló đầu nhìn vào.
Tôi nhíu mày, cảm giác buồn nôn dâng lên tận cổ.
“Buông tay, đừng khiến tôi thấy ghê tởm.”
Nghe vậy, Đường Trạch mặt mày đau khổ buông tay tôi ra, nhưng không chịu đứng dậy rời đi.
“Niệm Niệm, nhiều lúc anh thật sự không hiểu… sao chúng ta lại trở nên thế này?”
“Em với Tưởng Chiêu…”
“Tôi và chồng tôi tình cảm sâu đậm, kết hôn là điều hợp lẽ.”
“Anh Đường, hiện giờ tôi là người đã có chồng, xin tự trọng.”