Chương 3 - Chuyện Quá Khứ và Sự Thay Đổi
Tôi thật không ngờ, em họ đến mạng sống cũng có thể đem ra diễn trò để vu oan tôi!
Thấy vậy, Đường Trạch lộ rõ vẻ thất vọng, anh ta đưa tay chỉ thẳng vào mặt tôi:
“Thẩm Niệm, không ngờ em lại độc ác đến mức này. Em là bác sĩ mà làm ra loại chuyện này à?!”
Còn Phó Minh Dự thì tuy không nói gì, nhưng ánh mắt cũng đầy trách móc, như thể tôi đã làm ra chuyện tày đình.
Tôi thay đổi sao?
Tôi chẳng làm gì cả, chỉ là vì lòng tốt mà cưu mang một con sói mắt trắng!
Người thay đổi… rõ ràng là họ…
Tôi run lên như một con cá sắp chết khát, còn bọn họ thì tương thân tương ái, lưu luyến không rời.
Không ai thật lòng quan tâm tôi sống chết thế nào.
“Ra ngoài đi… tất cả các người cút đi!”
Tôi lảo đảo đứng lên, Đường Trạch trừng mắt nhìn tôi rồi bế em họ đi mất.
Phó Minh Dự cũng không quên mang theo món sườn xào chua ngọt mà em họ thích nhất.
“Rầm” một tiếng, cửa đóng sập lại.
Tôi cố chống chọi cơn choáng váng, từng bước lê về phòng.
Chủ nhật, đến lượt tôi nghỉ ca.
Sáng sớm tôi đã dậy dọn dẹp.
Đầu tiên là thu dọn hành lý của em họ, xóa sạch mọi dấu vết nó từng ở đây.
Sau đó là gom hết tất cả quà cáp của Đường Trạch và Phó Minh Dự tặng tôi rồi vứt đi sạch.
Đến tận một giờ chiều tôi mới chợt nhớ ra, hôm nay tôi còn phải đi xem mắt với Tưởng Chiêu.
Tôi kiệt sức nằm vật ra giường, ngẩng đầu lên lại thấy bức tranh trên trần nhà.
Ngàn sao lấp lánh, ba con gấu nhỏ nằm trên mây.
Đó là Phó Minh Dự vẽ cho tôi.
Hồi ấy, ba chúng tôi còn học cấp ba.
Một lần anh ấy dạy tôi học xong, hứng lên trèo thang lên trần vẽ bức này.
“Niệm Niệm, con gấu trắng ở giữa là em, bên trái là gấu đen, anh đấy.”
“Còn con vàng bên phải? Đừng nói là Đường Trạch nhé?”
Anh ấy cười khúc khích, ánh mắt như chứa đầy sao.
“Tương lai, bọn anh sẽ là hiệp sĩ của công chúa.”
“Bảo đảm gọi là đến.”
Giọng nói dịu dàng vẫn như còn văng vẳng bên tai. Tôi nheo mắt, chợt nghĩ có nên bán căn nhà này không.
Dù sao nếu kết hôn, tôi chắc chắn phải chuyển về sống trong nhà họ Tưởng.
Thế thì bức tường này… cũng đỡ phải tốn tiền sơn lại.
Còn ký ức? Xem như một giấc mộng đi.
Những gì không thuộc về mình, buông tay sớm một chút cũng là giải thoát.
Tám giờ tối, tôi đến nơi hẹn xem mắt đúng giờ.
Gió biển mát rượi, đêm xuống tĩnh lặng.
Một nhân viên phục vụ đi tới, cung kính dẫn tôi đến chỗ Tưởng Chiêu.
Nghe đồn, thiếu gia tập đoàn Tưởng thị không hứng thú với phụ nữ, bên người chưa từng có ai gọi là “hồng nhan tri kỷ”.
Chỗ anh ta lui tới nhiều nhất mỗi năm là… sân golf.
Về chuyện này, tôi cũng chẳng mấy bận tâm.
Dù sao cũng là liên hôn thương mại, đến tuổi này rồi, có nhiều chuyện vốn dĩ chẳng thể chọn lựa, chỉ đành chấp nhận.
Tôi theo nhân viên đến một bàn ăn ngoài trời, sau đó anh ta đưa tôi một bó hoa hồng.
“Đây là món quà Tưởng tiên sinh chuẩn bị cho cô.”
“Tưởng tiên sinh đâu?”
Tôi cúi đầu ngửi hoa hồng, giọng bình thản không gợn sóng.
“Tưởng tiên sinh nói vẫn còn một cuộc họp, mong cô đợi một chút.”
Dứt lời, anh ta liền rời đi.
Tôi chán chường vò vò cánh hoa, đột nhiên pháo hoa nổ bùng trên trời cao.
Tiếng cười như chuông bạc vang lên bên tai tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, nhận ra đó là Trương Mẫn.
“Ôi đẹp quá!”
Pháo hoa nối nhau vút lên trời, ánh sáng rực rỡ phản chiếu lên biển cả ngũ sắc lấp lánh.
Đường Trạch và Phó Minh Dự đứng hai bên em họ, mặt mày đầy yêu chiều cưng nựng.
Tôi nhớ hồi nhỏ mình từng ước có một ngày, được ngắm pháo hoa bên bờ biển vào ngày sinh nhật.
Khi ấy, Đường Trạch và Phó Minh Dự đã vỗ ngực hứa sẽ thực hiện điều đó cho tôi.
Về sau, vì bận học, cả ba âm thầm gác lại chuyện này.
Không ngờ giờ đây, họ lại làm điều ấy cho em họ tôi.
Có lẽ ánh mắt tôi quá cháy bỏng nên Trương Mẫn như cảm nhận được, quay lại nhìn.
Nụ cười cô ta khựng lại trên mặt. Khi hai người kia cũng quay đầu nhìn theo, cô ta liền ôm bụng kêu đau.
Pháo hoa còn chưa bắn hết, Đường Trạch và Phó Minh Dự đã vội vàng dìu cô ta rời đi.
Không lâu sau, điện thoại tôi nhận được một tin nhắn:
“Chị ơi, pháo hoa đẹp không?”
“Anh Trạch và anh Minh Dự tốn gần mười vạn đấy.”
Tôi siết chặt điện thoại, cổ họng như bị bóp nghẹt.
“Đúng thật, hạnh phúc của người khác… chói mắt đến thế…”
Tôi thì thào. Đúng lúc đó, một chiếc áo vest nhẹ nhàng khoác lên vai tôi.
Lệ chưa kịp lau đã chạm phải đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của Tưởng Chiêu.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Tôi từng gặp Tưởng Chiêu, là trong buổi dạ tiệc từ thiện của ba tôi.
Khi đó anh ta còn trẻ, gương mặt lạnh lùng toát lên khí chất cấm người lạ lại gần.
Vì muốn làm quen nên tôi chủ động cầm ly rượu đi chào, nhưng thậm chí đến một ánh nhìn cũng không nhận được.