Chương 2 - Chuyển Lớp Để Chứng Minh Bản Thân

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

Hiện thực lúc nào cũng phũ phàng hơn tưởng tượng.

Ngày đầu tiên vào lớp mới, tôi đã gặp xui.

Không hổ danh là lớp nổi tiếng “vấn đề” nhất toàn trường.

Vừa đẩy cửa bước vào, hơi nóng lẫn mùi snack, mùi mồ hôi, xen cả hương nước hoa rẻ tiền đã ập vào mặt.

Tôi khẽ cau mày.

Ngay giây sau, mọi ánh nhìn trong lớp đều đổ dồn về phía tôi.

Có người tò mò, có người dửng dưng.

Rất nhanh, ai đó nhận ra tôi, huýt sáo một tiếng:

“Ơ, hình như đây là con nhỏ học lớp chọn hồi trước ấy?”

Lời vừa dứt, cả lớp im bặt một giây, rồi bỗng bật cười ầm ĩ.

“Ê, học sinh lớp chọn sao lại trôi dạt qua đây thế?”

“Chắc phạm lỗi gì rồi chứ gì?”

“Hay là yêu đương bị bắt gặp, bị đuổi xuống lớp này hả?”

Phía sau có thằng con trai huýt sáo một tiếng dài, giọng đầy châm chọc.

Tôi hít sâu một hơi, không biểu cảm, đi thẳng về chỗ trống mà giáo viên chỉ.

Thấy tôi chẳng phản ứng gì, họ cũng mất hứng, dần im lặng.

Tôi vừa sắp xếp lại đồ đạc xong, chuông hết tiết đã vang lên.

Ở cái lớp như thế này, thầy cô cũng chẳng muốn nán lại thêm phút nào — chuông vừa dứt, người đã đi khỏi.

Trên mặt bàn chi chít những vết khắc nguệch ngoạc.

Tôi nhìn một lúc, hơi ngẩn ra, rồi lại lấy lại tinh thần, định lấy sách ra.

Bỗng một cái bóng đổ xuống, mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng.

Tôi khựng lại.

Ngẩng đầu lên, đối diện ngay một ánh mắt tối tăm và sắc lạnh.

Cậu ta rất cao, áo đồng phục chỉ kéo khóa đến giữa, để lộ chiếc áo thun đen bên trong.

Ánh mắt lộ rõ sự cộc cằn, khó chịu.

“Người mới à?”

Thấy tôi không đáp, cậu ta cau mày, dùng ngón tay gõ cộp một cái lên bàn tôi.

“Ở đây có luật. Phí thích nghi môi trường, nộp chưa?”

Xung quanh thoáng chốc im phăng phắc.

Rất nhiều ánh mắt liếc trộm về phía tôi.

Tim tôi thắt lại, hơi run, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

Tôi biết cậu ta. Lục Thần Chu — đầu gấu nổi tiếng nhất khối, chẳng ai dám đụng.

“Phí… gì cơ?” — tôi hỏi khẽ, giọng khô khốc.

Cậu ta bĩu môi, ra vẻ mất kiên nhẫn:

“Phí bảo kê! Không hiểu tiếng người à? Mau lên!”

Tôi mím môi.

Đụng thẳng chắc chắn không có kết quả, mà trong túi tôi thật sự chẳng còn bao nhiêu.

Số tiền mẹ tôi cho tiêu vặt ít đến đáng thương.

Ánh mắt Lục Thần Chu vẫn dán chặt lên tôi, ánh nhìn hung dữ như dọa nuốt người.

Tôi đành cúi đầu, ngượng ngùng lục mãi trong túi áo đồng phục, cuối cùng chỉ moi ra được một tờ mười tệ, gấp ngay ngắn.

Do dự giây lát, tôi đặt nó lên bàn, đẩy đến trước mặt cậu ta.

“Anh… có thể cho tôi giữ lại một nửa được không? Đây là tiền ăn cả tuần của tôi rồi…”

Không khí đông cứng lại.

Một lúc sau, Lục Thần Chu nhướn mày:

“Chỉ có mười tệ?”

Giọng cậu ta cao hẳn lên, khó tin.

Cầm tờ tiền lên, lật qua lật lại mấy lần, rồi nhìn tôi, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa dở khóc dở cười:

“Đến cái lớp bét bảng này rồi mà còn nghèo được như thế à?”

Đám đàn em sau lưng không nhịn nổi, bật cười “phụt” một tiếng, rồi vội lấy tay che miệng.

Mặt tôi nóng bừng.

Tôi cắn môi, nhỏ giọng: “Chỉ có vậy thôi.”

Cậu ta nhíu mày, nhét tờ tiền vào túi, rồi lại móc ra một tờ trăm tệ, vứt xuống bàn tôi.

“Thôi được, nghèo vậy cũng coi như mở mang tầm mắt.”

“Đã là người của lớp Bảy tao, thì cầm lấy đi. Ra ngoài còn đỡ mất mặt lớp này.”

“Không được từ chối!”

Vứt lại một câu như thế, cậu ta đã quay đi, lười biếng đút tay vào túi, trở lại chỗ ngồi.

Tôi khẽ thở phào.

Nhìn tờ tiền trên bàn, lòng tôi lại thấy kỳ lạ — một cảm giác ấm áp mơ hồ len vào ngực.

Hình như… nơi này cũng không đáng sợ như tôi tưởng.

4

Trong mắt phần lớn người, học sinh cá biệt đều là lũ vô phép, chẳng ra gì.

Trước đây, tôi cũng nghĩ vậy.

Nhưng sau khi vào lớp Bảy, tôi mới nhận ra — có những chuyện, không hẳn như bề ngoài.

Buổi trưa ở căn-tin, tôi như thường lệ chỉ gọi một cái bánh bao và đĩa giá luộc.

Ngồi ở góc khuất, cúi đầu ăn.

Rất nhanh, vài ánh nhìn đổ về phía khay đồ ăn của tôi — ánh mắt đầy kinh ngạc.

Tự tôn của một cô gái khiến má tôi nóng ran, nhưng tôi giả vờ không thấy.

Vừa cầm đũa lên, hai cô gái đã ngồi xuống đối diện.

Tôi nhận ra họ — là lớp trưởng Chương Tâm Dao và lớp phó học tập.

Nói là lớp trưởng, lớp phó cho oai, chứ thật ra hai người này là đầu trò chuyên trốn học.

Thầy phát đề kiểm tra, họ thường lén giấu luôn trong ngăn tủ giáo viên.

Giờ lại ngồi trước mặt tôi, tôi thật sự chẳng hiểu nổi.

Còn đang bối rối, Chương Tâm Dao đã bật ra một tiếng chửi:

“Má tao ơi, đùi gà hôm nay mặn như ngâm muối Ăn kiểu gì nổi?”

“Thôi, cho cậu luôn đấy!”

Nói rồi, cô ta hất mạnh cái đùi gà trong khay sang đĩa của tôi, nước sốt suýt bắn tung tóe.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)