Chương 8 - Chuyện kể sao trời Một lần nữa bừng sáng
8
Tôi gặp lại Phí Tử An sau bốn năm.
Khi đó, nó đã là học sinh lớp ba.
Được cô giáo dẫn đến tham quan xưởng chế biến thực phẩm hữu cơ của tôi.
Sau lễ tang của ông cụ bốn năm trước, tôi quyết định rời khỏi căn nhà nhỏ của bà ngoại để tìm sự bình yên.
Nhưng tôi không thể nào quên được quãng thời gian dễ chịu những tháng ở đó.
Tôi không quên được vị ngọt của củ cải khoai tây, cải bẹ xanh được trồng không phân bón.
Cũng không quên hương vị của gà, vịt, ngỗng, lợn do tự tay mình nuôi.
Càng không quên được ánh mắt mệt mỏi, bất lực của người dân quê sau cả năm làm việc vất vả mà vẫn chẳng bán được nông sản với giá tốt.
Vì vậy, tôi thành lập một nhà máy chế biến thực phẩm hữu cơ.
Tự mình quay video, livestream trên Douyin để quảng bá nông sản quê nhà.
Chỉ sau bốn năm, nhà máy của tôi mở rộng gấp hàng chục lần.
Tôi trở thành đại diện hình ảnh của tỉnh, được công nhận là lao động tiêu biểu cấp quốc gia.
Những năm qua tôi không gặp lại Phí Dự hay Tử An.
Nhưng thỉnh thoảng, người giúp việc cũ của nhà họ Phí vẫn kể cho tôi nghe tin tức của họ.
Sau khi ông cụ mất không bao lâu, mẹ của Phí Dự cũng bị đột quỵ.
Phí Dự một mình xoay sở công ty, bận đến mức đầu tắt mặt tối.
Thư Man không cam lòng khi Phí Dự cố ý giữ khoảng cách với mình.
Cô ta bắt tay với kẻ thù không đội trời chung của anh, nhiều lần tung tin bôi nhọ tập đoàn Phí thị.
Tập đoàn từng một thời rực rỡ giờ dần xuống dốc. Giá trị hiện tại còn chưa bằng một nửa công ty của tôi.
Tâm trạng Phí Dự sa sút, thỉnh thoảng lại uống rượu, rồi trút giận lên Phí Tử An.
Anh ta mất hết phong độ và đạo đức. Thậm chí còn mắng con trai mình là “đồ sao chổi”.
“Nếu không phải mày cứ đòi Thư Man làm mẹ, thì mẹ mày đã không bỏ rơi chúng ta!”
“Nếu không phải mày nghi ngờ mẹ mày giả bệnh, thì mẹ mày đã dự sinh nhật ông nội mày, và ông ấy cũng không chết!”
Lúc đầu, Tử An còn nhỏ, không biết phản kháng.
Nhưng sau này, nó bắt đầu phản kháng lại.
“Nếu không phải bố đưa con đến gặp Thư Man, thì sao con có cơ hội đem cô ta ra so sánh với mẹ?”
“Con nói nên đem hết tiền đi mua bánh để mẹ không còn tiền chữa bệnh — bố liền đi nạp thật 500 triệu cho Thư Man?”
“Con mới có 5 tuổi. Còn bố thì bao nhiêu tuổi? Mẹ sẽ giận một đứa trẻ, hay là giận một người lớn?”
“Con bị Thư Man tát một cái, ghét cô ta đến tận xương. Là bố bắt cô ta xin lỗi, mua đồ chơi dỗ con.
Con mới chấp nhận lại, rồi lại bị cô ta giật dây, để đi nghi ngờ mẹ giả bệnh, bỏ rơi tụi con…”
Ngày Tử An đến tham quan nhà máy, tôi tình cờ đi ngang qua nhóm học sinh.
Nó đứng dưới tấm poster cỡ lớn in hình tôi, mắt đỏ hoe.
Cô giáo hỏi sao em khóc.
Nó vuốt nhẹ bức ảnh “Đây là mẹ của em.”
Các bạn xung quanh không tin. “Phí Tử An xạo quá!”
“Mẹ bạn sao có thể giỏi vậy!”
“Bạn nhận bừa mẹ kìa, xấu hổ chưa!”
Tử An đỏ mặt tía tai, cuống cuồng giải thích.
Khi quay đầu lại, nó bất ngờ nhìn thấy tôi đang đứng cách đó không xa.
“Mừng quá! Mẹ con ở kia kìa! Con sẽ để mẹ nói với các bạn, con có phải là con trai mẹ không!”
Nó hào hứng chạy về phía tôi.
Nhưng hình ảnh ấy… lại trùng khớp với ký ức năm nào.
Cũng là đứa trẻ này, từng vui vẻ nói với bố nó: “Tuyệt quá! Mẹ chết rồi, chị Thư Man có thể làm mẹ con rồi!”
Tôi nhẹ nhàng đưa tay chặn cậu bé lại.
“Em nhận nhầm người rồi. Cô không phải mẹ em.”
Tử An sắp bật khóc.
“Mẹ ơi, con sai rồi.
Cả con và bố đều biết mình sai.
Mẹ về nhà đi, mẹ không có ở đó, trong nhà chẳng ai còn biết cười nữa.
Mẹ ơi, con sẽ không bao giờ nhận người khác làm mẹ nữa.
Bố cũng sẽ không thân thiết với ai khác nữa.
Con xin mẹ… về với tụi con đi!”
Tôi mỉm cười, gọi cô giáo đến.
Cô giáo dắt Tử An rời đi, vừa đi vừa liên tục xin lỗi tôi.
Một cô bé trong đoàn bước lại gần, nhẹ nhàng an ủi:
“Cô ơi, chắc vì cô giỏi quá nên bạn Tử An mới muốn nhận cô làm mẹ đấy ạ.
Nếu con có một người mẹ như cô, chắc con sẽ tự hào đến mức… ngủ cũng cười thành tiếng!”
Tôi vỗ vai cô bé.
“Thế con có yêu mẹ mình không?”
“Dĩ nhiên rồi ạ.
Mẹ con không xinh như cô, cũng chẳng thành đạt.
Mẹ chỉ là cô lao công, giọng nói thì to.
Nhưng mẹ sẽ ôm con khi con ốm, ngày nào cũng nấu ăn cho con.
Con tự hào về mẹ lắm.
Con cũng thường nằm mơ thấy mẹ và cười thành tiếng luôn đấy!”
Nghe đến đây, Phí Tử An lặng lẽ ngừng vùng vẫy, không cố tiến đến gần tôi nữa.
Cô bé ngước khuôn mặt hồn nhiên lên hỏi tôi. “Cô ơi, cô có con không ạ?”
Tôi cười. “Từng có một đứa.
Nhưng bốn năm trước, nó đã để lạc mất mẹ rồi.”