Chương 6 - Chuyện Hôn Nhân Mà Không Ai Mong Đợi
15
Không đợi hắn đáp, ta xoay người rời đi.
Đi qua hoa thính, bước qua trung đình, dưới gốc lê trăm năm, cánh hoa rụng như mưa, vừa như níu kéo, vừa như chúc phúc tiễn đưa.
Cửa bên ngoài, cỗ xe ngựa thuê sẵn đã chờ. Ta nâng váy đặt chân lên bậc thang, sau lưng vang lên tiếng gọi non nớt:
“Phu nhân!”
Ngoảnh lại, hai bên hành lang dày đặc người hầu phủ Bá, ánh mắt không nỡ rời.
Xa hơn, trên bậc đường, lão phu nhân và Tạ Tự đứng đó.
Ngay trước mặt ta, một tiểu đồng quỳ sụp, “cốp cốp” ba cái dập đầu vang dội.
Ta kinh ngạc, định đỡ nó, nhưng nó nói:
“Hai năm trước, mẫu thân con bệnh nặng, không tiền mua thuốc, chính phu nhân sai cô Thanh Trúc lén đưa bạc cho.”
Ta thoáng sững, rồi ký ức trỗi dậy.
“Mạng mẹ con là phu nhân cứu. Trong phủ, quá nửa từng được người chiếu cố, phu nhân thương xót chúng con, ai cũng biết.”
Nó nghẹn ngào: “Con không biết chữ, chẳng nói lời hay, chỉ mong phu nhân mai này được bình an.”
Ta dìu nó lên. Nửa năm nay nó được Trần bá nhận làm nghĩa tử, hôm nay có thất thố, lão phu nhân cũng sẽ không trách.
Bởi vậy, nó mới dám thay cả phủ dập ba cái đầu này.
“Sau này nhớ học vài chữ.” Ta cay mắt, chớp rồi mới nói tiếp:
“Tấm lòng các ngươi, ta đều hiểu. Ngày sau, hãy thay ta chăm sóc Thanh Trúc nhiều hơn.”
Ngẩng đầu, ta thấy nàng đang nép sau cột, mắt hoe đỏ.
Con bé ngốc, đáng tiếc thân phận còn thuộc phủ, chẳng thể theo ta.
Ánh mắt sau cùng, ta hướng về phía xa nơi Tạ Tự đứng. Khoảng cách quá xa, chẳng thấy rõ nét mặt hắn.
Nhưng cũng chẳng sao. Bốn năm qua trong phủ Bá, ta nào từng thấy rõ gương mặt ấy?
Lên xe ngựa, bánh lăn ầm ầm. Ngồi hồi lâu, ta mới như tỉnh mộng, nhận ra mình đã bước ra khỏi phủ Bá.
Vén rèm, phố phường huyên náo dần thưa, tiếng chim mỗi lúc một rõ, cánh đồng quen thuộc hiện ra nơi con đường quê.
Một nén hương, xe dừng lại. Trước mắt là tiểu viện cuối đường, đơn sơ tĩnh mịch, cửa gỗ khép hờ, gà vịt nhặt thóc, cảnh thái hòa.
Lại gần, bên vệ đường là một bà lão, nụ cười hiền từ nở rộ.
“Bà!” Ta nhảy xuống xe, lao tới như thuở bé, bổ nhào vào vòng tay.
Xa kia, trong rừng sâu, chim mỏi cánh sà xuống tán lá, biến mất trong biển cây.
Chim mệt cũng về rừng.
16
Tiểu viện mộc mạc, bậc đá in rêu xanh chẳng quét sạch, nào sánh được mái ngói đỏ rực của phủ Bá.
Nhưng, nơi đây lại có một thư phòng lớn chiếm nửa gian chính đường.
Giữa phòng đặt án lớn gỗ đỏ, hai bên là giá treo đầy sách, trên bàn cắm vài nhành dại trong lọ đất, hồn nhiên mà thanh nhã.
“Án này do thợ mộc đầu làng làm, tay nghề giỏi, vất vả nửa năm mới xong.”
Tổ mẫu không hỏi gì, chỉ thong thả chống cửa sổ.
Ngoài kia, một vườn lê nở trắng.
Khác hẳn cây lê trăm năm ở phủ Bá, nơi này chỉ trồng ba bốn năm, song cũng nở rộ hoa trắng như tuyết.
“Năm ngươi vào phủ Bá, ta mới vừa khỏi bệnh, có thể xuống đất, liền trồng cả vườn lê này.” Tổ mẫu cười hiền:
“Đến nay, lê cũng nở, đợi được đứa cháu gái của ta rồi.”
Sống mũi cay xè, lệ ta lăn dài, lao đến ôm lấy bà:
“Tổ mẫu!”
Đêm ấy ve ngân khắp đồng, đom đóm lập lòe, tinh nguyệt sáng ngời. Ta cùng tổ mẫu ngồi ăn cơm trước sân;
món ăn tuy thô sơ đạm bạc, lại càng thêm đậm đà hương vị. Ta vừa uống canh cá, vừa nói:
“Ngày mai con ra bờ suối thả lưới, mùa này cá tươi ngon nhất.”
Tổ mẫu cười hỏi:
“Con còn nhớ cách bắt cá sao?”
“Nhớ chứ ạ!” Ta chớp mắt, nũng nịu:
“Ngày mai sẽ cho người xem bản lĩnh của cháu gái.”
Chốn quê tuy giản phác, cuộc sống còn nhiều bất tiện, nhưng ta lại cảm thấy thư nhàn tự tại.
Mỗi ngày không cần sáng tối vấn an, có khi ngủ đến mặt trời cao, có khi thức thâu đêm vẽ tranh; đôi lúc nhớ tới cuộc sống ở phủ Bá, liền thấy như một giấc mộng xa vời.
Thời gian vẽ tranh nhiều hơn, ta cũng bắt đầu đọc sách; núi sông, hồ biếc, ruộng đồng, tất cả đều vào trong tranh, không còn chỉ bó hẹp nơi gốc lê nữa.
Một hôm trời trong nắng ấm, ta vác giá vẽ từ hồ trở về, trong tay còn xách mấy con cua vàng, đang nghĩ nên hấp hay xào, chợt thấy trước cổng có một cỗ xe ngựa xa hoa.
Ta khựng bước. Thanh Trúc nhìn theo, kinh ngạc mừng rỡ:
“Phu nhân!”
Xa xa, Tạ Tự mặc trường bào xanh nhạt, thêu mây hạc, lưng thắt đai bạc, dáng cao thẳng, tuấn nhã thong dong.
Ánh mắt hắn nhìn ta ôn hòa, dường như mang theo mấy phần mong đợi.
Nụ cười trên mặt ta dần tắt, cung kính nói:
“Tạ đại nhân.”
Trong thoáng chốc, nét mong chờ nơi hắn liền ảm đạm.
17
Tạ Tự nghiêm trang hành lễ với tổ mẫu ta, tự nhận có lỗi vì chưa từng rước bà vào phủ Bá.
Tổ mẫu vẫn điềm nhiên, chẳng nồng ấm cũng chẳng lạnh nhạt, mỉm cười đáp lễ.
“Đây là trà núi trong rừng.” Ta tiếp đãi Tạ Tự nơi sân, dâng chén trà:
“Tạ đại nhân thứ cho quê kệch.”
Hắn lặng lẽ nhận lấy, nhấp môi rồi nói:
“Cũng có hương vị riêng.”
Ta không đáp.
“Nhìn nàng, so với ở phủ Bá khi trước, ” ánh mắt hắn dừng nơi mặt ta, khẽ ngập ngừng, “, khỏe mạnh hơn nhiều.”