Chương 4 - Chuyện Hôn Nhân Mà Không Ai Mong Đợi
Ta hành lễ gặp mặt xong liền lui, Trần bá đưa rượu lê tới, nói mỗi lần công tử họ Sở đến đều phải có loại rượu này.
Ta tiện đường qua trung đình liền mang tới.
Vừa tới hành lang, chợt nghe công tử họ Sở nói:
“…Cuộc hôn này, quả là thiệt thòi cho đệ.”
Chân ta khựng lại. Tạ Tự đáp:
“Hôn thư có ấn gia chủ của tổ phụ, lời hứa nên giữ.”
Công tử họ Sở bật tiếng “chậc”:
“Ngươi hồi kinh, quan vận ngày một thăng, còn thê thất này, ngoại gia nào giúp được gì?”
Tạ Tự rằng:
“Đại trượng phu hành tẩu nhân gian, lập thân cốt ở tự mình.”
“Phải rồi.” Công tử cười:
“Ta thì chẳng được phóng khoáng như ngươi.”
11
Ta hít sâu, vò rượu trên tay như ngàn cân nặng, toan lặng lẽ rời đi, công tử họ Sở lại thở dài:
“Sở Lan gả vào công phủ, phú quý an nhàn, chỉ là thường than phiền phu quân chỉ là võ phu, chẳng nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, càng chẳng biết thi từ ca phú.”
“Giá mà năm ấy…”
Nửa câu sau không nói, chỉ còn tiếng gió lay lê hoa.
Tạ Tự im lặng, khoảng trống ấy khiến ta tủi nhục, vị đắng dâng lên đầu lưỡi, chua xót như dao cắt.
“Còn ngươi thì sao, thám hoa lang?” Công tử cười nhạt, mang vài phần giễu cợt:
“Thê tử quê mùa của ngươi, có thể cùng ngươi trò chuyện gì?”
“Nàng xuất thân thấp kém, nhưng linh khí đầy mình.” Lời Tạ Tự tan trong gió cùng cánh hoa trắng rơi:
“Chỉ là phẩm hạnh có chút khiếm khuyết, đàn bà thường ưa hư vinh. Song nếu mài giũa, cũng chẳng kém gì ngọc đẹp.”
Sau rốt, bình rượu lê do ai mang tới ta đã chẳng nhớ rõ, chỉ còn tiếng ù bên tai, tâm trí mơ hồ, cổ họng chua cay đến nhói buốt.
Về đến chính viện, ta vẫn ngồi thắp đèn xem sổ sách, hương trà lan tỏa, trầm hương quẩn quanh, cảnh tượng như cũ.
Thanh Trúc đến châm đèn, chợt hoảng hốt:
“Phu nhân, sao người lại khóc?!”
Ta như bừng tỉnh, sờ mặt, đã đẫm nước mắt lạnh.
Ngoài tường lê hoa ngập trắng, đêm xuân vốn yên bình, như bốn năm trước khi Tạ Tự đi蜀州, chẳng một gợn sóng.
Nhưng ta đã chẳng chịu đựng nổi nữa.
Phủ Bá này như bóp nghẹt cổ ta, gặm nhấm dần dần, khiến ta nghẹt thở.
“Thanh Trúc.” Ta nhẹ giọng:
“Mang chiếc hòm ta đã dặn ngươi tới đây.”
Hai canh giờ sau, Tạ Tự trở về, mang men rượu nhạt, thấy ta còn ngồi trong minh đường thì ngạc nhiên:
“Sao còn chưa nghỉ?”
“Phu quân.” Ta đẩy văn thư trên bàn về phía hắn, nhìn vào gương mặt tuấn tú, chậm rãi nói:
“Chúng ta hòa ly đi.”
12
Tờ hòa ly, bốn năm trước lão phu nhân đã ký tên điểm chỉ, bà có quyền ấy.
Chỉ là tên ta, mới vừa viết lên nửa canh giờ trước, kèm theo dấu tay đỏ tươi, hai chữ đoan chinsh: “Thẩm Lê”.
Từ khi ta gả vào phủ Bá, chưa từng có ai gọi tên ta nữa.
Tạ Tự ngồi đối diện, vẻ nhàn nhã mấy ngày nay tiêu biến, trở lại bộ dáng quen thuộc hơn cả, lạnh lùng sắc bén, uy áp không che giấu.
Giọng hắn lạnh băng:
“Tờ hòa ly này viết từ bao giờ?”
“Từ bốn năm trước, lúc ta mới vào phủ Bá.” Ta ngồi ngay ngắn, lần đầu thẳng mắt nhìn hắn:
“Là ta chủ động thỉnh lão phu nhân cho phép.”
“Đem hôn thư của lão Bá gia tới cửa quả là ta trèo cao. Khi ấy ta đã đường cùng.”
Ta dừng lại, mới nói tiếp:
“Nhưng phá vỡ nhân duyên giữa chàng và Sở cô nương, cũng là sự thật. Ta mượn ân báo đáp, trong lòng áy náy khôn nguôi.”
“Hôn sự do tổ phụ định, còn ta và Sở cô nương chỉ là ước hẹn bằng miệng, sao gọi là phá nhân duyên?” Tạ Tự nghiến chặt quai hàm.
“Phụ thân nàng cứu tổ phụ ta là đại ân. Hôn sự này cũng là chính ta gật đầu, chẳng ai bức ép. Nàng việc gì phải hổ thẹn?”
Ta giật mình ngẩng đầu.
Vậy cớ sao thành hôn rồi lại tự xin đi ra ngoài?
Một nỗi ủy khuất muộn màng ập đến, nhấn chìm ta. Chớp mắt, đã thấy trước mắt nhòe đi.
Nếu đã là tự nguyện, cớ sao bao năm hờ hững? Vì sao với ta lại mang thiên kiến sâu nặng đến thế?
“Nhưng mà…” Giọng ta nghẹn lại, như thì thầm:
“Ta mệt mỏi quá rồi.”
Tạ Tự sững người, nhìn ta thất thần.
Nước mắt lưng tròng, ta lần đầu gọi tên hắn, lặp lại:
“Thành Quân, ta thật sự mệt rồi.”
“…Việc trong phủ quả thực nhiều nhọc.”
Hắn thoáng hoang mang, đưa ta khăn lụa:
“Mẫu thân ta chẳng kham nổi, ngươi đã khổ cực. Ngày mai ta sẽ bảo Mặc Vân tìm vài bà vú đến giúp.”
Nước mắt cuối cùng cũng rơi. Một sự bất lực quen thuộc nặng trĩu trong tim.
“Vẫn là vì tấm gấm Thục ư?” Hắn vội vã:
“Ta lập tức viết thư cho bằng hữu ở Thục Chaua, chẳng đến nửa tháng sẽ đưa về phủ.”
Ta đã rơi xuống vòng xoáy vô lực.
“Không phải.” Ta lắc đầu, nước mắt còn trên má, ta cũng chẳng muốn lau.
“Phu quân, ngài nay hồi kinh, quan vận thuận buồm, càng nên chọn cửa hôn nhân có thế lực phụ trợ trong triều.”
Ta hít sâu, hành lễ, giọng dịu dàng nhưng kiên định:
“Nếu phu quân không muốn hòa ly, vậy thì ta xin tự xuống đường.”
Ánh nến lay động, tĩnh lặng chỉ còn tiếng thở.
Tạ Tự nhìn ta thật lâu, rồi hất tay áo bỏ đi.