Chương 5 - Chuyến Đi Định Mệnh

“Tần Thư, cô xem cô làm chuyện tốt chưa kìa!”

Mọi người nhìn nhau, tổng giám đốc hơi ngập ngừng hỏi:

“Các người quen nhau à?”

Tôi mặt nặng trĩu, gật đầu.

Thẩm Tri Uyên ngẩng đầu khỏi lòng Lục Dã Xuyên, mặt tỏ vẻ tủi thân:

“Chị Tần Thư, em biết chị hiểu lầm nên ghen, nhưng cũng đâu cần làm em bị thương để xả giận.

Em bị đau không sao, nhưng ảnh hưởng cả tiến độ chụp, chị làm vậy thiếu chuyên nghiệp quá rồi.”

Mọi người nghe xong sắc mặt ai nấy thay đổi.

Đồng nghiệp khẽ thì thầm.

“Ra anh đẹp trai kia là bạn trai Tần Thư à, nãy còn khen hai người đẹp đôi cơ.”

“Bảo sao Tần Thư ghen.”

Tổng giám đốc cau mày, nhìn tôi thất vọng.

“Tiểu Tần, tôi vẫn nghĩ em là người trẻ chuyên nghiệp, không ngờ lại để chuyện tình cảm ảnh hưởng công việc.”

Tôi nhìn ánh mắt khinh thường của mọi người, nhất thời không biết giải thích sao.

Vị trí đứng ban nãy của tôi với cô ta không có camera.

Hiện trường lúc đó chỉ có tôi và cô ta.

Ai mà tin được một người mẫu chuyên nghiệp lại tự làm mình ngã để hại tôi.

“Tôi không đẩy cô ấy.

Tôi chỉ định chỉnh lại đồ cho cô ấy, cô ấy tự ngã.”

Lục Dã Xuyên ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy thất vọng.

“Ý cô là Tiểu Uyên tự ngã rồi đổ tội cho cô à?”

Tôi cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng anh ta.

“Đúng thế.

Anh không tin tôi sao?”

Anh ta cười khẩy.

“Tần Thư, Tiểu Uyên là người mẫu chuyên nghiệp.

Tôi đã theo cô ấy đi quay quảng cáo bao nhiêu lần, sao cô ấy tự hại mình chỉ để đổ tội cho cô chứ.

Cô ấy không như cô đâu.

Cô xấu sẵn rồi, có thêm vết sẹo cũng chẳng sao.

Nhưng cô ấy thì sống nhờ gương mặt đấy.

Hơn nữa Tiểu Uyên tính tình đơn giản, không nhiều mưu mô như cô.

Thật ra tôi nghi ngờ, cái tính toán này của cô có phải học từ mẹ cô không.”

Nói xong, không khí giữa chúng tôi như đông cứng lại.

Giọng tôi khàn hẳn đi.

“Lục Dã Xuyên, anh biết mình đang nói gì không?”

Anh ta như chợt nhận ra mình lỡ lời.

Cúi đầu nhìn vết thương của Thẩm Tri Uyên, không nhìn tôi nữa.

06

Nghe xong lời Lục Dã Xuyên, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.

Ánh nhìn của họ như đạn xuyên qua chút tự trọng còn sót lại của tôi.

Trong khoảnh khắc, bao nhiêu tự tin và cảm giác an toàn mà tôi vất vả xây dựng suốt mấy năm nay sụp đổ tan tành.

Tôi như trở lại thời thiếu nữ hay bị chế giễu, cười nhạo.

Trước đây tôi từng kể cho Lục Dã Xuyên nghe chuyện gia đình mình.

Tôi kể mẹ tôi đã cố hết sức níu kéo bố, vất vả để giữ lấy cái gia đình này.

Lúc đó, ánh mắt anh ta đầy xót xa.

Không ngờ, sự tin tưởng ngày ấy.

Bây giờ biến thành con dao anh ta đâm thẳng vào tim tôi.

Cả chuyện ngoại hình của tôi nữa.

Lục Dã Xuyên chưa bao giờ chê bai ngoại hình tôi.

Anh ta luôn nói tôi có tâm hồn kiên cường và dễ thương nhất thế gian.

“Xinh đẹp có ích gì, anh nhìn mặt mình cũng chán rồi.”

Nhưng hôm nay, trước mặt mọi người, anh ta thản nhiên mắng tôi xấu xí.

Tôi cố kìm nước mắt, nghiêm giọng nói:

“Nếu mọi người không tin, có thể gọi công an.”

Tôi rút điện thoại bấm số 110.

Lục Dã Xuyên đè tay tôi lại.

“Tiểu Uyên chỉ bị trầy xước nhẹ thôi, đừng lãng phí tài nguyên công cộng.

Chuyện này mà lộ ra ngoài cũng chẳng hay ho gì cho cả hai.”

Tôi hất tay anh ta ra.

“Không, vẫn nên gọi công an.”

Anh ta bắt đầu tức giận.

“Tần Thư, không cần thiết đâu, anh chỉ muốn tốt cho em.

Anh sẽ nói Tiểu Uyên đừng kiện cáo gì cả.

Em mà cứ làm ầm lên, coi chừng mất việc đấy.”

Báo cáo