Chương 3 - Chuyến Đi Định Mệnh

3

Tối đó, Lục Dã Xuyên đổi đủ kiểu số điện thoại để gọi cho tôi.

Tôi bực đến mức không viết nổi proposal.

Đến cuộc gọi thứ mười, tôi đành nghe máy.

Trong lòng tôi vẫn nghĩ chắc anh ta định níu kéo.

Hoặc ít nhất cũng nên xin lỗi vì hành vi của họ.

Không ngờ vừa bắt máy anh ta đã gào lên với tôi.

“Tần Thư, chẳng phải chỉ nói đùa mấy câu thôi sao, cô cần gì trưng cái mặt lạnh, rời nhóm rồi còn đòi chia tay?

Còn dám đăng hóa đơn trong nhóm, mất mặt chết đi được!

Cô không cần mặt mũi nhưng tôi thì cần đấy.”

Tôi bật cười vì cái sĩ diện chết tiệt của anh ta.

“Họ vô duyên bàn tán về tôi như thế, tôi không rời nhóm thì còn đợi gì.

Nói chuyện tiền bạc thì sao?

Lục Dã Xuyên, anh rõ nhất tình hình tài chính của chúng ta, đến 16 tệ cũng phải cân nhắc đấy.”

Anh ta nghẹn lại, giọng yếu đi:

“Họ nói chuyện không nghĩ nhiều, không biết làm cô khó chịu, cô cũng thật nhỏ mọn.”

Lí do này tôi thật sự nghe chán rồi.

Tôi không tin họ “không biết chừng mực”.

Ít nhất tôi chưa từng nghe họ dám chọc giận tiểu thư nhà giàu như Thẩm Tri Uyên.

“Còn nữa, Tiểu Uyên khóc cả buổi chiều vì cô vu oan cho cô ấy là kẻ thứ ba.

Giờ cô vào nhóm xin lỗi cô ấy đi, hứa sau này đừng ghen bóng ghen gió nữa.”

Anh ta nói mà mặt dày đến mức khiến tôi run lên vì tức.

“Tôi không xin lỗi!”

“Tần Thư, tôi nói thế là vì tốt cho cô.

Hôm nay rõ ràng là lỗi của cô.

Tiểu Uyên vô tội, cô đừng trẻ con nữa.”

Giọng anh ta dịu xuống, như thể ban ơn.

“Thế này đi, đợi chúng ta đi Iceland về, tôi sẽ đưa cô đi cái tour 299 đó.

Lúc đó cô chụp nhiều ảnh đăng lên khoe bạn bè, để ai cũng ghen tị vì cô có bạn trai vừa đẹp trai vừa cưng chiều.

Thế được chưa, đủ thể diện chưa?”

Tôi bật cười thành tiếng.

Đúng là lỗi của tôi.

Vài năm nay tôi cứ tâng bốc vẻ ngoài của Lục Dã Xuyên để anh ta tự tin lại.

Khiến anh ta chìm đắm trong ảo tưởng về bản thân.

Anh ta không biết ngoài xã hội, tiêu chuẩn đánh giá con người phức tạp hơn nhiều.

Anh ta tuy có ngoại hình ưa nhìn, nhưng sắp ba mươi mà sự nghiệp tay trắng, còn phải để bạn gái nuôi.

Có kiểu bạn trai như thế thì ai mà ghen tị chứ.

“Tôi không muốn đi du lịch với anh.”

Anh ta nổi cáu:

“Tần Thư, tôi đã cho cô bậc thang rồi thì leo xuống đi.”

Đầu dây bên kia còn có người hùa theo:

“Đúng đấy Tần Thư, đừng cứng đầu nữa.

Nếu Lục ca mà thật sự giận rồi chia tay thì cô cứng rắn lúc này bao nhiêu, lúc muốn quay lại sẽ hèn mọn bấy nhiêu.”

Tôi phát điên, nghiến răng nói vào điện thoại:

“Lục Dã Xuyên, tôi sẽ không xin lỗi.

Tôi nói rồi, tôi! Muốn! Chia! Tay!

Anh dắt hết đám bạn heo chó của anh cút xa tôi ra!”

04

Sau cuộc điện thoại đó, chúng tôi không còn liên lạc nữa.

Tôi vẫn đi làm, tan làm, ăn cơm, ngủ như bình thường.

Nhưng mỗi tối lại trốn trong chăn khóc thầm.

Trong lòng đau đớn vô cùng.

Lục Dã Xuyên là mối tình đầu của tôi.

Chúng tôi bên nhau bảy năm.

Anh ta từng là ánh sáng rọi vào quãng thanh xuân tăm tối của tôi.

Ngày trước tôi thường bị bạn bè trêu chọc.

Chúng nói tôi xấu xí, béo, tính tình khép kín.

Ngoài việc học thì chẳng có gì.

Nhà tôi khi đó lại đang rối tung vì bố ngoại tình đòi ly hôn, đến tiền học phí cũng phải hai mẹ con chật vật xoay xở.

Đại học với người ta là hẹn hò, vui chơi, trải nghiệm đủ thứ.

Còn tôi chỉ có thể cắm đầu học, tranh thủ từng giây đi làm thêm.

Mỗi đêm, tôi mở mắt nhìn con đường cao tốc ngoài cửa sổ, trằn trọc mất ngủ cả đêm.

Là Lục Dã Xuyên đã kéo tôi ra khỏi những ngày tối tăm đó.

Anh dắt tôi ra sân bóng xem anh thi đấu, trước mặt mọi người tự tin giới thiệu tôi là bạn gái.

Anh biết tôi khó khăn, lại không muốn tôi ngại chuyện anh bỏ tiền giúp.

Nên bày đủ lý do để chi tiền cho tôi, giúp tôi sống thoải mái hơn.

Báo cáo