Chương 8 - Chuyến Đi Định Mệnh

9

Ngô Gia Hào bị bắt nhanh như vậy là vì ngoài ba mẹ anh ta, còn có một người khác cũng bị vứt trong khu vực cấm.

May mắn là người đó — anh Vương — vốn có kinh nghiệm, lại mang theo điện thoại vệ tinh, nên mới kịp gọi cứu hộ.

Ba mẹ anh Vương sau khi biết tin đã lập tức gom đủ một triệu đồng, thuê đội cứu trợ đưa con trai mình ra ngoài. Khi đội cứu hộ tới nơi, ba người họ đều đã gần như bị phơi nắng đến khô queo.

Sau khi được cứu sống và tỉnh lại trong bệnh viện, anh Vương đã kể hết lý do mình bị mắc kẹt, cảnh sát nhanh chóng điều tra tài xế đưa họ vào vùng cấm.

Cuối cùng, vụ án được xác định là do một nhóm người phối hợp thực hiện — ngoài tài xế còn có một hướng dẫn viên.

Kế hoạch của họ rất đơn giản:

Hướng dẫn viên trước tiên sẽ dẫn ba mẹ chồng tôi đi tham quan bình thường hai ngày để tạo niềm tin. Sau đó sẽ lén dẫn họ vào vùng cấm.

Anh Vương chỉ là người đi nhờ xe do xe anh bị hỏng giữa đường, nào ngờ lại bị tài xế lừa, vứt vào vùng hoang cùng ba mẹ chồng tôi.

Cảnh sát tìm được một group chat của ba người gồm: tài xế, hướng dẫn viên và… Ngô Gia Hào.

Toàn bộ nội dung: từ việc bàn bạc làm sao “xử lý gọn ghẽ” hai người, tới thời gian đưa người vào vùng cấm, giá cả, kế hoạch đưa thi thể ra, đều được ghi rõ ràng.

Nhờ thể trạng tốt và được cấp cứu kịp thời, anh Vương giữ lại được mạng sống.

Còn ba mẹ chồng tôi thì không may mắn như vậy. Họ vốn đã có tuổi, sức khỏe yếu, thêm sợ hãi và thời tiết khắc nghiệt, dù được đưa tới bệnh viện nhưng vẫn không thể cứu sống.

Cảnh sát khi kể lại vụ án cho tôi, gương mặt đầy thương cảm.

Bởi trong các đoạn hội thoại được trích xuất, người mà Ngô Gia Hào thực sự muốn hại — chính là ba mẹ tôi.

Tôi quyết định — đi gặp Ngô Gia Hào một lần cuối.

Khi thấy tôi bước vào, Ngô Gia Hào liền kích động nói:

“San San, anh nghĩ kỹ rồi. Em bán căn nhà của mình đi, lấy tiền bồi thường cho nạn nhân, lấy được đơn bãi nại là anh có thể ra ngoài rồi!”

Lời anh ta nói lúc này chẳng khác gì một kẻ mù luật.

Đây là tội mưu sát, vậy mà anh ta tưởng chỉ cần một tờ đơn tha thứ là có thể vô sự?

Thấy tôi không có chút biểu cảm nào, anh ta cau mày:

“Em không muốn à? Hay vẫn trách anh lúc đó không chịu bỏ một triệu? Em biết đấy, con người ai cũng ích kỷ, giống như em cũng chẳng muốn bỏ tiền cứu ba mẹ anh. Nhưng lần này là cứu anh mà, anh là chồng em cơ mà.”

Tôi lạnh nhạt nhìn anh ta:

“Vì sao tôi phải cứu anh? Dù sao ba mẹ tôi còn là ruột thịt, còn anh, chỉ là người sống chung với tôi vài năm.”

Anh ta đột nhiên cười phá lên, ánh mắt dừng lại trên bụng tôi:

“Em không muốn con chúng ta sinh ra đã không có bố chứ? San San, xã hội bây giờ làm mẹ đơn thân mệt lắm. Với lại em còn nói là cơ thể rất khó có thai mà? Anh biết em luôn mơ được làm mẹ.”

Trong mắt anh ta ánh lên sự thèm khát:

“Em chắc chắn sẽ không bỏ đứa bé này đâu, vì đây là hy vọng cuối cùng để em làm mẹ.”

“Em cũng không muốn con mình có một người cha mang tiền án đúng không?”

Con à? Đến lúc này vẫn còn mơ mộng chuyện đó sao.

Tôi bật cười lớn, khiến Ngô Gia Hào ngớ người.

Sau khi cười đủ, tôi lấy ra bản sao kết quả xét nghiệm mà tôi đã in sẵn.

“Xin lỗi nhé, người khó có con… là anh. Em chỉ nói thế để giữ mặt mũi cho anh thôi.”

Tôi nhìn thẳng qua tấm kính, ánh mắt đối diện với đôi mắt đang chết lặng của anh ta:

“Tôi biết mục đích của anh rồi. Anh chờ ba mẹ tôi chết để lấy tiền bảo hiểm, toàn bộ tài sản cũng chuyển sang tôi. Sau đó để tôi mang thai, rồi vì thể trạng yếu mà chết vì khó sinh — cuối cùng tất cả tiền đều thuộc về anh, đúng không?”

Ngô Gia Hào như bị sét đánh, lặp đi lặp lại: “Không thể nào, không thể nào…”

Thậm chí còn cúi xuống nhìn chằm chằm hạ thân mình.

“Sao tôi lại không có khả năng? Không thể nào! Tôi khoẻ lắm! Nhà tôi chín đời độc đinh, làm sao tôi lại không có con được!”

“Không thể nào… Không thể nào người chết lại là ba mẹ tôi… Không thể nào tôi lại không có con…”

Bỗng anh ta quay ngoắt sang tôi, rống lên:

“Cô ngoại tình đúng không?! Thằng đực rựa nào?! Là cái thằng đồng nghiệp cứ cười với cô mỗi ngày à? Hay là sếp của cô? Hay là cái thằng tối hôm đó gọi điện cho cô?!”

Tôi nhìn anh ta đầy thương hại:

“Đâu phải chỉ có phụ nữ mang thai mới bị nôn. Anh chưa từng quan tâm đến vấn đề dạ dày của tôi à?”

Tôi liếc nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ kết thúc thăm gặp:

“Em đi đây. Đợi khi anh bị tuyên án xong, em sẽ nộp đơn ly hôn.”

10

Việc ly hôn được xử lý rất nhanh.

Tôi chọn con đường khởi kiện, mà lại còn là vụ ly hôn có tội phạm, thế nên tòa án phê duyệt gần như ngay lập tức.

Ngô Gia Hào là con độc nhất của gia đình, họ hàng thân thích chẳng còn mấy ai.

Những người xa thì nghe nói anh ta phạm tội giết cả cha mẹ, càng chẳng ai dám xuất hiện.

Thậm chí cả làng của anh ta cũng gạch tên anh khỏi gia phả, nói rằng không thể mang tiếng xấu đó.

Giờ đây, người duy nhất có thể xử lý tài sản chung của chúng tôi — chỉ còn lại tôi.

Tôi bán căn nhà từng ở, chia đúng như lúc đầu đã định khi tính đến chuyện ly hôn, phân đôi tài sản.

Phần thuộc về Ngô Gia Hào, tôi dồn toàn bộ để bồi thường cho nạn nhân — anh Vương — thay mặt gửi lời xin lỗi.

Ngoài ra, tôi chỉ giữ lại một khoản sinh hoạt phí, đủ để Ngô Gia Hào sống trong tù hai mươi năm — ăn mặc đầy đủ, không thiếu thốn.

Gia đình nạn nhân không hề oán giận tôi, ngược lại còn cảm ơn vì tôi đã cung cấp đủ bằng chứng giúp phá án.

Họ còn hỏi có cần viết đơn tha thứ hay không.

Tôi mỉm cười lắc đầu:

“Không cần đâu. Một kẻ có thể xuống tay với cả cha mẹ ruột mình thì nên đến nơi hắn xứng đáng.”

Ngày tòa tuyên án, tôi bước ra khỏi cổng, ánh nắng rọi xuống người ấm áp lạ thường.

Cái cảm giác u ám đè nặng trên ngực suốt bao lâu cuối cùng cũng biến mất.

Tôi mỉm cười chạy đến chỗ ba mẹ đang đợi, vòng tay ôm lấy họ — cái ôm quen thuộc ấy chính là hương vị của gia đình.

Cô bạn thân làm luật sư vỗ vai tôi từ phía sau:

“Giờ ly hôn rồi, tụi mình có thể tính đến chuyện đi chơi rồi đấy. Hay là đi Tây Bắc ha?”

Tôi và ba mẹ đồng thanh kêu lên:

“Đừng! Xin đừng!”

(Hết)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)