Chương 4 - Chuyến Đi Định Mệnh
Quả nhiên không giấu nổi mẹ. Tôi vừa định bảo sẽ đặt lại tour Tây Bắc vào dịp khác thì mẹ đã nói tiếp:
“Thông gia sống ở quê cả đời, chưa bao giờ đi chơi. Giờ được đi một chuyến thì phải cho họ hưởng thụ. Con cứ yên tâm, ba mẹ không trách con đâu.”
Tôi nhìn ba mẹ đầy biết ơn, lập tức liên hệ với công ty du lịch để đổi lại tên người đi.
5
Sau khi tiễn cả hai bên ba mẹ đi du lịch, trong nhà chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi vẫn đi làm, tan làm, dọn dẹp nhà cửa như thường lệ, và cũng nhận được rất nhiều ảnh từ hai bên gửi về.
Mẹ chồng nhắn:
“Ôi chao, con trai tôi thật có hiếu, chuyến du lịch sáu ngàn đúng là khác biệt hẳn.”
Bà lại gửi thêm ảnh và nhắn tiếp:
“Cô xem khách sạn này đi, sang trọng chưa? Mấy người nhà quê chân lấm tay bùn cả đời cũng không mơ nổi. Con trai tôi bây giờ là người thành phố, có nhà có xe, giỏi giang lắm!”
Rồi lại thêm một tin nữa:
“Tây Bắc đúng là đẹp thật, hoang mạc cát vàng rộng lớn, không phải ai cũng hiểu được đâu. Vài ngày nữa hướng dẫn viên còn đưa chúng tôi đến mấy chỗ nổi tiếng mà người thường không vào được, chỉ có khách đi tour sáu ngàn mới được vào thôi!”
Tôi nhìn kỹ những bức ảnh mẹ chồng gửi đến, nhíu mày.
Rõ ràng trong gói ghi là khách sạn 5 sao, vậy mà ảnh chụp lại giống hệt mấy khách sạn giá rẻ, bình dân.
Tôi định nhắn hỏi mẹ chồng xem đã hỏi hướng dẫn viên chưa, nhưng mới gõ vài chữ thì lại xóa hết.
Thôi kệ, bớt việc thì đỡ rắc rối.
Lấy Ngô Gia Hào bao năm, tôi quá hiểu tính nhà chồng. Nếu tôi mở miệng nói khách sạn không ổn, kiểu gì cũng bị mắng cho một trận.
Tôi quay lại xem ảnh mẹ gửi. Toàn là ảnh phong cảnh rất đẹp, đầy nắng gió.
Lúc tôi đang xem ảnh thì Ngô Gia Hào về đến nhà.
“Em cho ba mẹ em đi du lịch rồi phải không?” – anh vừa thay giày, vừa hỏi một cách hờ hững.
Tôi gật đầu:
“Ừ, họ vui lắm, anh có muốn xem hình không?”
Nói rồi, tôi còn đưa điện thoại cho anh xem.
Ai ngờ anh nhíu mày, đẩy tay tôi ra:
“Anh vừa đi công tác về, hơi mệt. Miễn họ vui là được rồi.”
Đi công tác năm ngày, mệt cũng là chuyện bình thường, tôi không để tâm.
Nhưng không ngờ, chỉ qua ngày hôm sau, tôi đã nhận được một cuộc điện thoại lạ.
6
Hiện tại tôi đang ngồi bệt dưới đất, đầu óc tua đi tua lại mọi chuyện. Bất ngờ tôi bật dậy, cuối cùng cũng nối được mọi điểm nghi ngờ lại với nhau.
Làm gì có chuyện bạn thân mở công ty du lịch! Tất cả đều là cái bẫy do anh ta giăng ra – cố tình nhắm vào ba mẹ tôi – những người yêu thích du lịch.
Trước tiên dụ họ đi Tây Bắc, sau đó sắp xếp người đón và dẫn họ vào khu vực không người.
Người được ghi làm liên hệ khẩn cấp chính là tôi.
Chi phí cứu hộ lại quá cao, không ai tình nguyện ra tay, nên cuối cùng cũng phải tìm đến tôi.
Ban nãy vì lo quá nên tôi không nghĩ thông suốt.
Giờ bình tĩnh lại, tôi hiểu rõ:
Dù là ba mẹ tôi hay ba mẹ chồng gặp chuyện trong khu vực hoang dã, tôi đều sẽ bỏ tiền ra cứu họ.
Nhưng chính lời nói của Ngô Gia Hào khi nãy, đã khiến tôi tỉnh ngộ.
Anh ta dứt khoát như vậy, đã không muốn cứu, thì tôi cần gì để anh được mang danh đại hiếu tử?
Nghĩ đến đây, tôi đứng dậy, gõ cửa phòng anh ta.
“Ra đây. Tôi muốn ly hôn.”
Cửa phòng mở ra, Ngô Gia Hào nhìn tôi đầy kinh ngạc:
“Em điên rồi à? Vì hai lão già sắp chết mà đòi tiêu một đống tiền? Anh không đưa tiền là em đòi ly hôn luôn à?”
Tôi gật đầu:
“Ly hôn. Chia tài sản. Căn nhà này ba mẹ tôi bỏ tiền cọc, khoản vay là cả hai cùng trả. Tiền nội thất, đồ điện tử là nhà anh chi. Cứ theo giá thị trường chia đôi, nhà anh lấy, tiền tôi lấy.”
“Chúng ta chia đôi tài sản chung, anh yên tâm, tài sản trước hôn nhân đã công chứng, không có gì lẫn lộn.”
“Xe thì mỗi người một chiếc.”
Giây phút này, tôi thầm cảm thấy may mắn vì trước đây từng có ý định sinh con nên đã hỏi mấy chị trong công ty, mua axit folic, vitamin… thậm chí còn tải app tính ngày rụng trứng.
Nhưng tất cả vẫn chỉ dừng ở mức chuẩn bị.
Vì vài chuyện xảy ra mà tôi tạm gác lại, thậm chí có lúc đã nghĩ: đời này không cần sinh con cũng được.
Không có con, chia tài sản đơn giản hơn rất nhiều.
Thấy tôi kiên quyết như vậy, Ngô Gia Hào cười khẩy:
“Cô tưởng ly hôn là ép được tôi phải bỏ tiền ra cứu người à? Kỷ San San, đừng có mơ. Tiền của cô cũng là tiền của tôi. Cô đừng mơ ly hôn.”
Tôi nhìn anh ta, kinh ngạc đến mức không nhận ra người trước mặt là ai.
Là người từng ngày ngày đứng dưới ký túc xá đợi tôi, quỳ gối cầu hôn và nói sẽ yêu tôi trọn đời – giờ lại biến thành như thế này sao?