Chương 9 - Chuyến Đi Đến Biệt Thự Nhà Họ Phó

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi và Phó Vân Thâm ghé sát lại nhìn, lập tức sững người.

Trên màn hình, dày đặc những túi thai nhỏ xíu. Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái…

Tôi dụi mắt mấy lần, không tin vào những gì đang thấy.

“Bác sĩ,” giọng Phó Vân Thâm run rẩy, “có… có bao nhiêu đứa vậy?”

Bác sĩ giơ bốn ngón tay, giọng run như sắp khóc:

“Bốn… bốn đứa. Là tứ… tứ sinh đấy.”

Chương 6

Tứ… sinh?

Khi ba chữ ấy thoát ra từ miệng bác sĩ, cả phòng siêu âm như đông cứng lại.

Đầu tôi “oong” một tiếng, trống rỗng.

Bốn… bốn đứa? Bụng tôi lần này chứa tận bốn đứa?

Phản ứng đầu tiên của tôi không phải là sợ hãi, không phải lo lắng, mà là… tính tiền.

Theo hợp đồng, sinh con trai là ba mươi triệu, con gái là hai mươi triệu.

Nếu hai trai hai gái, vậy là ba mươi triệu x 2 cộng hai mươi triệu x 2, tổng cộng… một trăm triệu!

Một. Trăm. Triệu!

Trời ơi mẹ ơi!

Tôi cảm giác mình sắp ngất đi vì hạnh phúc.

Cái bụng này của tôi là gì vậy? Là kho báu à? Là máy in tiền chăng?

Tôi thì âm thầm mở tiệc pháo hoa trong đầu, còn Phó Vân Thâm thì như sắp khóc đến nơi.

Sắc mặt anh trắng bệch, môi run rẩy, nhìn bốn cái chấm nhỏ trên màn hình như nhìn thấy bốn cơn ác mộng.

“Bác sĩ… chắc chứ? Có khi nào máy hỏng không?” Anh níu lấy chút hy vọng mong manh.

Bác sĩ đau khổ lắc đầu:

“Phó tiên sinh, tôi hành nghề hơn hai mươi năm, đảm bảo với anh — chính xác là bốn thai.

Anh nhìn đi, bốn túi thai, bốn tim thai, rõ ràng hết sức. Mà… đều rất khỏe mạnh.”

Khỏe mạnh…

Phó Vân Thâm phải bám vào tường mới đứng vững.

Anh quay lại nhìn tôi, ánh mắt tuyệt vọng và đau lòng: “Tri Thu…”

Tôi nhìn dáng vẻ trời sập của anh, suýt nữa bật cười, nhưng vẫn cố nhịn.

Tôi ho nhẹ một tiếng, cố gắng để giọng mình nghe không quá sung sướng:

“Không… không sao đâu, Vân Thâm. Chỉ thêm một đứa thôi mà, có gì ghê gớm đâu. Em… em làm được!” Tôi đập ngực, nói như thể hùng binh ra trận.

Phó Vân Thâm nhìn tôi mà muốn khóc không được, cười cũng không xong.

Ra khỏi bệnh viện, anh vẫn đờ đẫn như mất hồn.

Tự lái xe mà suýt vượt ba đèn đỏ.

Cuối cùng tôi không nhịn được, đuổi anh sang ghế phụ, gọi tài xế đến lái.

Về đến nhà, Phó lão phu nhân đang ngồi trong phòng khách chơi với ba đứa cháu lớn, vừa cười vừa đợi tin tốt từ hai chúng tôi.

Thấy chúng tôi bước vào, bà lập tức đứng dậy, hồ hởi hỏi:

“Sao rồi? Bác sĩ nói thế nào? Có phải là tiểu công chúa không?”

Phó Vân Thâm há miệng, cả buổi không nói được lời nào.

Tôi nhìn dáng vẻ tràn đầy mong chờ của bà, không nỡ dội gáo nước lạnh, bèn cắn răng nói:

“Bà nội…”

Giờ tôi gọi “bà nội” thật là thuận miệng rồi đấy.

“Bác sĩ nói… thai rất khỏe mạnh.”

“Thế thì tốt, tốt lắm!” Bà nhẹ nhõm thở ra.

“Còn… trai hay gái? Chắc còn chưa nhìn ra nhỉ?”

“Trai hay gái thì chưa biết,” tôi hít sâu một hơi, quyết định nói ra sự thật.

“Nhưng… số lượng thì hơi khác so với dự đoán.”

“Khác? Khác thế nào?” Bà chưa hiểu.

Tôi liếc nhìn Phó Vân Thâm, thấy anh nhắm chặt mắt như chịu đựng nỗi đau to lớn.

Tôi đành cắn răng, giơ bốn ngón tay ra: “Không phải một… mà là bốn đứa.”

Phòng khách lặng ngắt như tờ.

Nụ cười trên mặt bà nội đông cứng từng chút một.

Bà nhìn tôi, rồi nhìn tay tôi, lại nhìn cái bụng của tôi, miệng há to đến mức có thể nhét quả trứng gà.

Ba đứa nhóc đang bò dưới đất cũng cảm nhận được bầu không khí là lạ, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi.

“Bốn… bốn đứa?” Giọng bà run rẩy.

Tôi gật đầu thật mạnh.

“Bịch” một tiếng, bà nội lập tức mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế sofa.

“Bà nội! Bà sao vậy?” Phó Vân Thâm giật bắn người, vội vàng lao đến đỡ bà.

Quản gia Vương cũng hoảng hốt, vừa ấn nhân trung vừa vỗ lưng bà lấy hơi.

Một lúc lâu sau, bà nội mới thở được, nắm lấy tay Phó Vân Thâm, nước mắt giàn giụa:

“Vân Thâm à! Nhà họ Phó chúng ta tạo nghiệt gì mà… mà lại dính nguyên một tổ nữa thế này!”

Lần trước thì hô “trời phù hộ nhà họ Phó”, lần này đã biến thành “tạo nghiệt” rồi.

Tôi đứng bên cạnh, trong lòng thấy hơi tủi thân.

Tôi mang thai cũng là vì giống nòi nhà họ Phó mấy người mà, sao lại gọi là “nguyên một tổ”? Nghe mà đau lòng!

Phó Vân Thâm mặt mũi cũng đầy vẻ sống không còn gì luyến tiếc, an ủi:

“Bà nội, bà đừng kích động. Sự đã rồi… chúng ta… chỉ có thể chấp nhận thôi.”

“Chấp nhận? Chấp nhận cái gì?” Bà nội kích động đập đùi:

“Ba đứa hiện tại đã đủ phá tung nóc nhà rồi! Giờ lại thêm bốn đứa nữa, còn có ai sống nổi trong cái nhà này không?

Bà già này… còn sống được bao lâu nữa đây!”

Nghe bà nói mà tôi càng thấy chua xót.

Hồi trước còn mong ngóng từng ngày tôi có con, giờ lại chê nhiều?

“Bà nội, bà yên tâm,” tôi mở miệng, giọng chắc nịch.

“Con mang thì con sẽ nuôi, tuyệt đối không để bà phải mệt.”

Bà nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. Có kinh ngạc, có thương cảm, còn có… chút gì đó như kính nể?

“Tri Thu à,” bà thở dài, giọng chùng xuống.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)