Chương 12 - Chuyến Đi Đến Biệt Thự Nhà Họ Phó

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Giọng bà nghiêm khắc đến mức không thể chen vào.

“Bà nội, chuyện này không phải vấn đề huyết mạch, mà là sức khỏe của Tri Thu—”

Phó Vân Thâm sốt ruột nói.

“Cô ấy có gì mà không chịu được?” — bà trừng mắt nhìn anh.

“Nhà họ Phó ta có tiền, có bác sĩ giỏi, có thuốc tốt! Dù thế nào cũng bảo đảm mẹ con đều bình an!

Đứa trẻ đã đến, là ý trời — phải sinh ra!”

Giọng điệu của bà kiên quyết đến mức không thể phản đối.

Tôi nhìn bà, trong lòng lạnh ngắt.

Thì ra, trong mắt bà, tôi vẫn chỉ là cái máy đẻ cao cấp của nhà họ Phó.

Chỉ cần sinh được người thừa kế, sống chết của tôi — không hề quan trọng.

Tôi và Phó Vân Thâm rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Tất nhiên, chúng tôi không chịu nhượng bộ.

“Bà nội, chuyện này không thể thương lượng. Tính mạng của Tri Thu quan trọng hơn tất cả.”

Giọng Phó Vân Thâm dứt khoát chưa từng thấy.

Bà cụ run lên vì giận, chỉ thẳng vào anh mắng:

“Đồ bất hiếu!

Vì một người đàn bà mà dám coi thường tổ tông?

Hương hỏa nhà họ Phó—”

“Hương hỏa?”

Phó Vân Thâm bật cười lạnh, chỉ tay xuống sàn nhà — nơi bảy đứa trẻ đang bò lổn ngổn như đội quân tí hon.

“Bà nội mở mắt ra mà nhìn! Bảy đứa đó, chẳng lẽ không phải hương hỏa của nhà họ Phó sao?

Thứ chúng ta thiếu, không phải hương hỏa — mà là bình yên!”

Câu đó, nói quá hay!

Tôi suýt nữa vỗ tay khen giữa trận.

Bà cụ bị nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, không nói nổi một lời.

Cuối cùng, bà quay sang tôi.

“Diệp Tri Thu, bà hỏi con — con có sinh hay không?”

Ánh mắt bà sắc như dao.

Tôi ngẩng đầu, thẳng lưng, nhìn thẳng lại:

“Không sinh.”

“Con!”

Bà tức đến nỗi giơ cao cây gậy, nhìn là biết sắp đập xuống.

Phó Vân Thâm lập tức chắn trước mặt tôi, giọng lạnh như băng:

“Bà nội, nếu bà dám động đến cô ấy một chút thôi, ngày mai con sẽ đưa Tri Thu và bọn nhỏ rời khỏi đây, vĩnh viễn không quay lại!”

Cây gậy khựng lại giữa không trung.

Bà cụ nhìn cháu trai, ánh mắt chao đảo, cuối cùng đành hạ xuống.

“Hay lắm… hay lắm… hay lắm.”

Bà nói liền ba chữ “hay”, giọng run rẩy, đầy thất vọng.

“Các người lớn cả rồi, cánh cứng cả rồi, ta không quản nỗi nữa.

Tự mà lo cho tốt.”

Nói xong, bà quay người, được quản gia đỡ, lảo đảo bước đi.

Nhìn bóng lưng gầy gò ấy, tôi không hề có cảm giác chiến thắng, mà chỉ thấy lòng nặng trĩu.

“Chúng ta… có phải hơi quá đáng không?”

Tôi khẽ hỏi.

“Không.”

Phó Vân Thâm ôm lấy tôi, cằm tựa lên đầu tôi.

“Tri Thu, nhớ kỹ, em không phải cái máy đẻ.

Em là vợ anh, là nữ chủ nhân của ngôi nhà này.

Điều em muốn, mới là quan trọng nhất.”

Mắt tôi cay xè, nước mắt rơi xuống lúc nào không hay.

Tôi tưởng mọi chuyện thế là xong.

Sáng hôm sau, anh đưa tôi đến bệnh viện, đặt lịch phẫu thuật.

Nhưng — ngay trước ngày mổ, tôi nhận được điện thoại của quản gia Vương.

Giọng ông run run, gần như khóc:

“Thiếu phu nhân, mau đến bệnh viện! Bà cụ… bà cụ không ổn rồi!”

Tôi và Phó Vân Thâm hồn vía lên mây, lao thẳng đến bệnh viện.

Bà cụ nằm trên giường, đeo mặt nạ oxy, sắc mặt xám xịt, đã hôn mê sâu.

Bác sĩ nói bà bị kích động quá độ, dẫn đến phát bệnh tim, tình hình rất nguy hiểm.

Phó Vân Thâm quỳ bên giường, nắm tay bà, khóc như một đứa trẻ.

Tôi đứng bên cạnh, nhìn cảnh ấy, trong lòng tràn ngập hối hận.

Nếu hôm đó chúng tôi không cứng rắn như vậy, liệu bà có ngã bệnh đến mức này không?

Tôi túm lấy một bác sĩ, giọng run rẩy:

“Bác sĩ… còn cách nào cứu bà cụ không? Bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần có hy vọng!”

Bác sĩ lắc đầu, thở dài:

“Phó Phu nhân, chúng tôi đã cố hết sức rồi.

Bà cụ tuổi đã cao, tim vốn yếu, lần này bị kích động quá mạnh, ý chí sống cũng rất thấp…

Hai người nên… chuẩn bị hậu sự đi.”

Chuẩn bị hậu sự…

Bốn chữ ấy như một cái búa tạ, nện thẳng vào tim tôi.

Phó Vân Thâm vừa nghe xong liền choáng váng, suýt ngất xỉu tại chỗ.

Tôi nhìn bà cụ nằm thoi thóp trên giường, lại nhìn sang gương mặt thất thần tột độ của Phó Vân Thâm, đầu óc rối như tơ vò.

Đúng lúc đó, quản gia Vương bước đến, lặng lẽ nhét vào tay tôi một vật nhỏ.

“Thiếu phu nhân, đây là thứ bà cụ vẫn nắm chặt trong tay trước khi hôn mê.”

Tôi cúi đầu nhìn xuống — là một đôi giày hổ con nhỏ xíu, được khâu tay rất tinh xảo, rõ ràng là dành cho trẻ sơ sinh chưa chào đời.

Tôi không kìm được nữa — nước mắt lập tức tuôn trào.

Thì ra, bà không phải không thương đứa bé này.

Chỉ là… bà dùng sai cách mà thôi.

Tôi bước lại gần giường, cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của bà cụ, đặt đôi giày nhỏ cạnh tay bà.

“Bà nội à…”

Tôi nghẹn ngào mở miệng.

Lần đầu tiên, tôi gọi bà bằng giọng nói thật lòng:

“Con sẽ giữ đứa bé này lại. Con nhất định sẽ sinh nó bình an vô sự.

Bà phải ráng khỏe lên… để còn bế chắt của bà nữa.”

Không biết có phải lời tôi có tác dụng hay không, mà ngón tay bà cụ… khẽ động đậy.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)