Chương 7 - Chuyến Đi Đầy Nghịch Cảnh

Hoàng Gia Sinh thấy thế liền nhào lên định “anh hùng cứu mỹ nhân”…

“Câm mồm! Con đ thối tha, mày mà còn ăn nói linh tinh thì tin tao—”*

“Thì sao? Mày còn định đánh tao à? Đánh thử xem? Hôm nay mày động tay, mai tao đến tận cơ quan mày làm loạn, tin không?”

Sắc mặt Hoàng Gia Sinh lập tức thay đổi. Dù gì cũng là nhân viên chính thức, nghe nói gia đình anh ta phải chi gần trăm triệu mới xin được suất biên chế ấy.

Nhìn cái bộ dạng vừa đần vừa nhát của anh ta, tôi không nhịn được mà bật cười.

Tay khoanh trước ngực, tôi cười mỉa:

“Anh gì đó ơi, để tôi nói cho anh biết, người phụ nữ đứng sau lưng anh ấy, không phải dạng tốt đẹp gì đâu. Tốt nhất là nên mở to mắt ra mà nhìn đời.”

“Ý cô là gì?”

“Là tình yêu cũng có ánh sáng… và cái ánh đó đang chiếu xanh lét lên đầu anh đấy.”

Giang Nhạc — ban đầu còn tưởng tôi sắp bị đánh, nghe đến đó thì mặt tái mét.

Cô ta vội vàng chen giữa hai người chúng tôi:

“Ôn Hân! Cậu đừng nói linh tinh! Nếu không tôi kiện cậu tội vu khống!”

Tôi mỉm cười: “Ồ? Ngày 15 tháng 12 — khách sạn Thanh Mạn. Ngày 23 — khách sạn Á Đa. Ngày 1 tháng 1 — khách sạn Huệ Thành. Có phải cậu không?”

“Vai nữ thì cố định, nam chính thay liên tục. Công nhận nha, Giang Nhạc, cậu cũng… đỉnh đấy.”

“Còn nữa, hôm Tết Dương lịch, cậu chạy vèo qua hai thành phố, dùng hết 13 gói bao cao su loại nhỏ. Thể lực vậy đúng là đáng ngưỡng mộ. Chỉ có điều… không biết trong 13 người đó thì bạn trai cậu chiếm được mấy suất?”

Tôi là Ôn Hân, những gì tôi muốn tra, không có chuyện tra không được.

Dù con số 13 là tôi bịa, nhưng các địa điểm khách sạn đều có chứng cứ đàng hoàng.

Mặt Hoàng Gia Sinh chuyển từ trắng sang xanh rồi dần thành tím ngắt.

Lồng ngực phập phồng dữ dội.

Tôi còn tưởng anh ta sắp lên cơn.

Bất ngờ, anh ta giơ tay tát thẳng vào mặt Giang Nhạc một cái vang dội.

Chưa dừng lại, anh ta tung luôn một cú đá thẳng vào bụng dưới cô ta.

“Bộp!” — một tiếng nặng nề vang lên, Giang Nhạc bị hất văng đi, chưa kịp phản ứng gì đã ngã lăn ra đất.

Cú đánh của Hoàng Gia Sinh rất mạnh, cô ta nằm bất động, không gượng dậy được, hoàn toàn ngất lịm.

11

Dưới gấu váy của Giang Nhạc, một vệt máu đỏ thẫm lan ra.

Tôi vừa lắc đầu vừa gọi xe cấp cứu 120.

Cô ta sảy thai. Đứa bé không biết cha là ai kia, cuối cùng cũng không đến được thế giới này.

Là một công dân gương mẫu mang đặc trưng đạo đức truyền thống Trung Hoa, tôi tất nhiên phải đi theo hỗ trợ.

Tại bệnh viện, hồ sơ bệnh án của Giang Nhạc ghi rõ rành rành năm chữ: “Tiền sử sảy thai nhiều lần”.

Hoàng Gia Sinh như sét đánh ngang tai, suýt không đứng vững:

“Cô ấy nói với tôi… tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy…”

Tôi: “Hả? Mà anh cũng tin cái đó à?”

“Ngày chúng tôi bên nhau, cô ấy đúng là có ra máu… còn kêu đau…”

Tôi thật sự không biết nên thương hại hay phì cười. Thứ này dễ giả lắm mà, không biết sao lại tin nổi?

Không muốn phí hơi thêm nữa, tôi thong thả rời khỏi bệnh viện với tâm trạng hả hê.

Ban đầu khi tôi thu thập thông tin, mục đích chỉ là trả lại một phần những gì cô ta gây ra.

Cô ta làm tôi tức suýt trào máu cả ngày trời, tôi chỉ muốn cho cô ta một chút “bài học nho nhỏ”.

Nhưng ai bảo cô ta tự dâng mặt vào sát chiêu cơ chứ? Vậy thì đừng trách tôi.

Theo những gì tôi điều tra được, Hoàng Gia Sinh là người được gia đình bao bọc từ nhỏ, không có mấy va chạm xã hội, kiểu người cổ hủ nguyên tắc, yêu Giang Nhạc vì nghĩ cô ta “thuần khiết, yếu đuối”.

Giờ nếu biết sự thật là Giang Nhạc vừa đa tình vừa lăng nhăng, cái vé vào nhà hào môn kia chắc chắn bị xé toạc.

Chưa hết.

Để cô ta “ở cữ” cho yên, tôi còn gửi tin nhắn ẩn danh cho vợ của ông sếp già.

Hôm sau, tại hành lang bệnh viện, tôi tận mắt thấy một cảnh tượng: ba người đang giằng co kịch liệt.

Phải công nhận, chính thất đúng là gớm mặt. Mới nhìn thấy Giang Nhạc đã lao vào đè ra đánh.

Tội nghiệp Giang Nhạc vừa mới phá thai xong, còn chưa hồi phục…

Bị đánh thêm phát nữa thì lại xỉu, gương mặt trắng bệch trông thảm vô cùng.

Tôi móc điện thoại ra, chọn một góc thật xấu nhưng rõ mặt, quay lại toàn bộ cảnh đó.

Đêm hôm ấy, tôi đính kèm clip, gửi thẳng vào email phòng nhân sự nơi cô ta làm việc.

Cân đối lại tổng thiệt hại — có vẻ lần này, hợp đồng lao động của cô ta đến hạn thật rồi.

Vì muốn xả giận mà tôi tiêu gần hai tháng tiền lương, nghĩ lại cũng hơi xót.

Thế là sau đó, tôi lao đầu vào chạy dự án điên cuồng.

Không biết có phải vận may đến hay không, cuối cùng lại chốt được một hợp đồng trị giá ba triệu đô. Tiền thưởng đủ để trả hết khoản vay mua xe.

Hôm tiền chuyển khoản về tài khoản, tôi kéo đồng nghiệp đi ăn mừng.

Vừa đến nhà hàng, đang chọn món thì bất ngờ gặp lại Giang Nhạc.

Chỉ trong thời gian ngắn, cô ta gầy sọp đi, sắc mặt nhợt nhạt, trông như già thêm năm sáu tuổi.

Vừa nhìn thấy tôi, cô ta đã lao tới như phát cuồng:

“Ôn Hân! Cuối cùng cũng gặp được mày! Mày đã hại tao thảm thế nào mày có biết không?!”

Mấy đồng nghiệp không hiểu chuyện gì, nhưng thấy vậy liền lập tức chắn trước mặt tôi, sợ cô ta làm càn.