Chương 20 - Chuyện Đêm Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Lúc đó tôi đang họp ở Singapore. Họp được một nửa thì tôi thấy chán, nói vòng vèo mà chẳng vào trọng tâm gì cả.

Tôi dứt khoát đặt vé máy bay về nước.

Vừa về nước, bạn đã kéo tôi đi bàn chuyện dự án.

Thật ra trong đầu tôi chỉ nghĩ – cô ấy tan làm chưa?

Bạn tôi nói: “Cô ấy chưa đi, đang đợi cậu.”

Vì muốn mời cô ấy ăn cơm nên anh ta mời luôn nguyên bàn.

Lúc ăn, cô ấy cứ len lén nhìn tôi.

Tôi biết hết.

Chỉ là không nói, cảm thấy buồn cười.

Đúng là con nít, nghĩ gì đều viết lên mặt.

Tôi không hiểu cô ấy nghĩ gì.

Có lẽ là muốn bám lấy tôi.

Nhưng da mặt lại mỏng, không dám đến gần.

Tôi uống hơi nhiều.

Thấy cô ấy rời bàn, tôi cũng đi theo.

Cô ấy vào nhà vệ sinh rất lâu – tôi đứng ngoài chờ.

Mười phút đó, tôi nghĩ thông suốt mọi thứ.

Dù gì cô ấy cũng từng là bạn gái của con trai tôi. Tôi và cô ấy – không thể.

Tôi định nói rõ để cô ấy dứt khoát.

Nhưng cô ấy vừa bước ra đã ngã vào lòng tôi.

Mềm mại, khắp nơi đều mềm mại.

Giống hệt một con thỏ nhỏ lông tơ mềm mại.

Tôi cố gắng giữ giọng nghiêm: “Tìm tôi làm gì?”

Cô ấy trả lại thẻ ngân hàng.

Nói là không cần tiền của tôi, rồi kéo tôi vào phòng hôn một cái.

Tôi thật sự đã xem thường cô ấy.

Cô ấy đúng là kiểu con gái có thể chủ động bất cứ lúc nào.

Ở bên cô ấy, tôi không bao giờ đoán được giây sau cô ấy sẽ làm gì.

Cảm giác đó… khó tả.

Cô ấy hôn tôi một cái rồi chạy.

Tôi đứng đó sững người hồi lâu.

Tôi… có hơi trúng tà. Rất muốn giữ chặt cô ấy, hôn thật sâu.

Tôi hỏi bạn cô ấy thích gì.

Anh ta bảo: “Thích tiền.”

Còn nói: “Không cần tiền của cậu vì cậu đưa ít quá.”

Ít sao?

Hiểu rồi.

8

Tôi đưa cô ấy về ký túc xá, lại đụng trúng Phó Cẩn Văn và bạn gái mới của nó.

Cô ấy lại bị bắt nạt.

Thằng nhóc chết tiệt kia còn nói:

“Không lạ gì lúc bố ly hôn lại không cần cô.”

Làm cô ấy tức phát khóc.

Cô ấy là con của gia đình đơn thân sao?

Tôi thấy hơi xót.

Nhưng trong đầu lại nảy ra một suy nghĩ rất xấu xa:

Cô ấy cũng có thể gọi tôi là bố.

Stop. Đây không phải điều một người đàn ông trưởng thành, chín chắn nên nghĩ.

Tôi đưa cô ấy đến dưới ký túc mà không biết dỗ sao.

Lúc lục túi lấy thuốc lá, thấy có cái kẹo mút mua ở siêu thị lúc mua thuốc.

Tôi cũng ngớ người.

Đây là lần đầu trong đời tôi mua kẹo mút để dỗ con gái.

Trẻ con thật, nhưng tôi nghĩ có lẽ cô ấy sẽ thích.

Không biết cô ấy có thích không.

Chỉ là – lần này tôi thật sự muốn chịu trách nhiệm với cô ấy.

Trước kia tôi cứ nghĩ: bạn gái cũ của con trai mình, tôi không chấp nhận nổi.

Giờ tôi nghĩ thông rồi.

Phó Cẩn Văn vốn chỉ là con nuôi.

Nó 18 tuổi rồi, tôi hoàn toàn có thể chấm dứt quan hệ giám hộ.

Cô ấy nên được bảo vệ.

Không nên bị ai bắt nạt.

Trừ tôi ra.

Cô ấy bị tôi bắt nạt là được rồi.

Tôi – Phó Bỉnh Khiêm – không phải người vô trách nhiệm.

9

Tôi đầu tư vào công ty bạn – chỉ để tiện gặp cô ấy.

Nhưng cô ấy như muốn tránh tôi.

Hình như lại cãi nhau với Phó Cẩn Văn.

Hai người đã chia tay, tránh tôi làm gì?

Sao lại còn dây dưa?

Phiền.

Có người mời cô ấy uống rượu – tôi giành uống thay.

Cô ấy say lên thì sẽ thế nào, tôi còn không biết chắc?

Không thể để cô ấy say.

Cô ấy gần đây tránh tôi – tôi khó chịu.

Lại uống thay càng lúc càng nhiều, tôi cũng ngà ngà.

Tôi bảo cô ấy đi mua thuốc giải rượu.

Thấy đám người bám theo nói chuyện với cô ấy – tôi lại càng khó chịu.

Cô ấy nói thuốc 25 đồng – tôi chuyển 2,5 triệu.

Lần này đủ chưa?

Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ tranh thủ đi luôn, coi như tan làm sớm.

Kết quả – cô ấy quay lại.

Còn đưa tôi vào viện.

Ngồi bên giường canh tôi cả đêm.

Cô ấy lúc nghiêm túc lại rất dễ thương.

Cuối cùng mệt quá, gục vào tay tôi mà ngủ.

Ngủ rồi – rất ngoan.

Muốn hôn cô ấy.

Cố nhịn.

Nửa đêm không nhịn được – lén hôn.

Cô ấy phát ra mấy tiếng “ưm ưm”.

Đáng yêu chết mất.

Sáng sớm, cái đứa con phá của xuất hiện.

Chỉ muốn trừ tiền tiêu vặt một tháng cho hả giận.

10

Kết bạn Zalo rồi.

Cô ấy dẫn tôi về nhà mẹ.

Mẹ cô ấy có vẻ đoán được mối quan hệ của tôi và cô ấy.

Hơi căng.

Phải làm sao để mẹ cô ấy thích tôi đây?

11

Chết tiệt.

Mẹ cô ấy bắt cô ấy đi xem mắt.

Ghét tôi tới mức này sao?

Xem cái gì mà xem!

Vừa nghe xong, suýt nữa xé luôn hợp đồng.

Sao lại vậy?

Rõ ràng đang tốt mà – tự dưng đi xem mắt.

Không hiểu nổi đám con gái thời nay.

Tôi bắt đầu hoảng.

Hỏi bạn – tán gái kiểu gì?

Ừ rồi, tôi hỏi cô ấy: “Thích túi gì?”

Cô ấy bảo: “Thích ngôi nhà trắng.”

Ừ rồi, mặc kệ nhà trắng nhà đen – tìm ngay cho tôi!

Vất vả lắm mới kiếm được căn nhà trắng chưa mở bán, định mang tặng – kết quả cô ấy vẫn đi xem mắt.

Tôi biết làm gì?

Một người đàn ông trưởng thành như tôi – không thể tới đó gây chuyện.

Chỉ đứng ngoài rạp phim chờ.

Cô ấy ra – sắc mặt tệ.

Tên kia dám hôn cô ấy, còn nói mấy lời tởm lợm.

Tôi đem hết uất ức trút lên hắn.

Vào đồn – tôi từ chối viết đơn tha thứ.

Chỉ muốn cho hắn vào trại.

Dám hôn người của tôi?

Muốn chiếm lấy cô ấy?

Sau đó cô ấy nói – mẹ cô ấy quen nhà trai, sợ sau này khó xử.

Thôi được rồi, tôi bình tĩnh lại.

Mẹ cô ấy vốn không ưa tôi, không thể làm mẹ giận thêm.

Nhịn.

12

Trên đường về – tôi hôn cô ấy.

Không kiềm chế được.

Tôi ghen.

Cực kỳ ghen.

Ghen đến muốn phát điên – nhưng cố tỏ ra bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức cực hạn, tôi chỉ muốn chiếm cô ấy cho riêng mình.

Cô ấy thừa nhận: thích tôi.

Tôi nói: “Tôi cũng vậy.”

Tôi còn rõ ràng hơn cô ấy – nhận ra từ lâu rồi.

May mà cô ấy cũng rõ lòng mình.

Không thì không biết tôi còn ghen âm thầm tới bao giờ.

Ghen mà không có danh phận, chỉ có thể nuốt vào.

Tôi tới nhà trọ cô ấy.

Chuyện sau đó… không thể kiểm soát.

Trớ trêu là – phòng bên cạnh là bạn thân và bạn trai của cô ấy.

Không được, không thể dừng lại.

Dừng sớm quá – cô ấy sẽ thấy tôi già.

Dù gì tôi cũng hơn cô ấy 10 tuổi.

Giờ con nít khó đoán lắm.

Muốn cô ấy không chê tôi già – tôi có kế hoạch rồi.

Mua chuộc bạn thân và bạn trai bạn thân.

Tính dẫn cả đám đi chơi.

Vừa ra cửa – Phó Cẩn Văn lại xuất hiện.

Lại đòi nối lại.

Cái đồ âm hồn bất tán này.

Muộn rồi.

Cô ấy là của tôi.

Phải đuổi nó ra khỏi nhà tôi, nó mới chịu im sao?

Không còn cảm giác gì nữa.

Cái cảnh nó phát rồ dưới tuyết thật sự buồn cười.

Cái gì mà: “Bố bảo con chia tay mà!”

Chỉ vì tôi nói: kết hôn “hạ giá” thì sẽ phiền.

Tôi thừa nhận – đúng là phiền.

Phiền đến mức đầu óc như nó không xử lý nổi.

Chỉ có tôi – mới được.

Tôi không sợ phiền.

13

Tôi cầu hôn rồi.

Tìm được ba và em trai mà cô ấy luôn nhắc, đưa mẹ cô ấy sang Mỹ – tất cả là để cầu hôn.

Lần đầu tiên tôi biết – khi yêu một người, sẽ tự nhiên muốn nghĩ thay cho cô ấy.

Muốn điều tra mọi thứ.

Muốn giúp cô ấy giải quyết mọi khó khăn.

Muốn tôn trọng, muốn dạy dỗ cô ấy trưởng thành.

Nhưng cô ấy hình như không mặn mà với việc học.

Thôi cũng được.

Thương trường hiểm ác, có tôi là đủ.

Cô ấy – cứ bán chút xì dầu, làm điều cô ấy muốn là được rồi.

Tôi nuông chiều được.

【Toàn văn hoàn】

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)