Chương 15 - Chuyện Đêm Định Mệnh
30
Anh đưa tôi về, suốt cả quãng đường trên xe đều không nói một lời.
Tôi biết anh đang giận.
Nhưng lại không biết rốt cuộc là vì chuyện gì.
Anh không mở lời, tôi cũng không dám lên tiếng.
Xe dừng dưới nhà, anh tiễn tôi đến tận cửa thang máy.
“Tôi lên đây nhé. Hôm nay… cảm ơn anh.”
Đúng lúc thang máy mở ra, anh đột ngột kéo tôi vào hành lang, áp tôi vào tường.
Thân người anh đè sát, bàn tay nâng mặt tôi lên, rồi cúi đầu hôn tôi.
Hơi thở nóng rực của anh tràn đến, khiến tim tôi đập loạn như trống trận.
Ban đầu, môi anh chỉ nhẹ nhàng mơn trớn môi tôi. Nhưng khi cảm nhận được hơi thở của tôi dồn dập, anh lập tức đưa đầu lưỡi trượt vào, chiếm lấy.
Tôi vừa định giãy ra thì anh đã ngậm lấy lưỡi tôi, điên cuồng càn quét, liếm mút.
Cứu mạng… sao anh lại biết hôn giỏi đến vậy?
Trong đầu tôi như có pháo hoa bắn tung tóe.
Chẳng mấy chốc, toàn thân tôi mềm nhũn, chỉ còn biết dựa vào anh mới đứng vững được.
Đến khi tôi gần như nghẹt thở, anh mới chịu buông ra.
Anh cúi đầu nhìn tôi:
“Còn dám để người khác hôn không?”
Tôi ngơ ngác gật đầu:
“Không dám nữa.”
Thấy mặt tôi đỏ bừng, anh lại ôm tôi vào lòng.
“Được rồi, đưa em lên nhà.”
“Ừm…”
Anh bỗng nhớ ra gì đó, liền kéo tôi quay lại.
“Chờ chút, anh lấy cái này.”
Tôi như cái máy để anh dắt đi, đến bên xe, anh mở cửa lấy ra một chiếc hộp đưa cho tôi.
“Cầm lên đi.”
“Gì thế?”
“Cái túi trắng em muốn, bị em chọc tức suýt quên mất.”
Tôi nhận lấy, choáng váng.
Phản ứng đầu tiên: hơn trăm vạn mà nhẹ thế này sao?
Khoan, hơn trăm vạn mà nói tặng là tặng luôn á?
“Tôi… không nhận đâu.”
“Sao thế, không thích?”
“Không dám thích.”
Cái túi này… tôi xách vào phòng cảnh sát là ở bóc lịch luôn 20 năm.
Anh nghĩ vài giây, lập tức lấy bút ra, xé tờ giấy ghi:
“Tự nguyện tặng cho Lâm Mai Mai. – Phó Bỉnh Khiêm. Ngày 31 tháng 1 năm 2025.”
“Xong rồi. Về mặt pháp luật, cái túi này là của em, không đi tù được đâu.”
Tôi cứng họng.
Cảm ơn anh – tổng tài am hiểu pháp luật.
Anh lại dắt tôi về đến cửa nhà trọ.
Tôi vừa định mở cửa thì bị anh kéo lại hôn tiếp.
“Đừng vội vào, hôn thêm cái nữa.”
Thế là tôi lại bị anh ép hôn suốt nửa tiếng ở trước cửa.
Đèn hành lang bật rồi tắt, tắt rồi bật, không dứt – y như con người anh vậy.
Tới khi cả hai đều thở không nổi, thậm chí anh có phản ứng rồi mà vẫn chưa chịu buông tha tôi.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi đổ chuông.
Là Giang Hà.
“Mai Mai ơi, bạn trai tớ còn muốn giữ tớ ngủ lại đêm nay, mà tớ sợ cậu ở nhà một mình nên bảo phải về. Tớ tốt với cậu chưa?”
Tôi: …
Phó Bỉnh Khiêm cũng nghe thấy.
Anh sững người, rồi áp môi vào tai tôi cười khẽ:
“Nói với cô ấy là tối nay em không về. Để cô ấy khỏi về luôn.”
Tôi biết anh có ý gì.
Nhưng tôi lại như bị trúng độc, không thể không nghe lời anh.
“Tớ tối nay qua nhà mẹ, cậu khỏi về nhé.”
“Thật không đó?”
“Ừ, thật.”
“Vậy nha.”
Tôi vừa mở cửa, Phó Bỉnh Khiêm đã bế bổng tôi lên.
“Phòng em là cái nào?”
Tôi ngượng đến mức vùi mặt vào ngực anh, chỉ tay về căn phòng cuối hành lang.
Anh liếc qua vừa đi vừa hôn tôi, ôm thẳng về phía đó.
Trên giường, anh hôn tôi đến mức đầu óc choáng váng, bàn tay bắt đầu không an phận.
Vài động tác đã cởi sạch đồ tôi, dịu dàng vuốt ve.
Sau khi cảm thấy tôi đã sẵn sàng, anh lật tôi lại, để tôi nằm úp trên giường.
“Đồ đâu?”
“Hả? Gì cơ?”
“Cái em mua ở hiệu thuốc.”
“Em… vứt rồi.”
“Vứt rồi?”
Anh trầm mặc mấy giây, cuối cùng lại buông tôi ra.
“Sớm muộn cũng bị em hại chết.”
Anh nằm xuống cạnh tôi, yên lặng một lúc rồi gọi cho trợ lý.
Gọi xong, lại quay sang hôn tôi tiếp.
“Đừng hôn nữa, anh chẳng bảo là thôi à?”
“Bỏ gì mà bỏ. Để anh hầu hạ em trước.”
Hầu hạ?
Giây sau tôi lập tức hiểu “hầu” nghĩa là gì.
“Sao nhanh thế đã ướt sũng rồi?”
“Đừng khóc, kẹp chặt tay anh rồi.”
Tôi: ……
Cái người này, muốn mạng tôi luôn rồi.
Trợ lý của anh rất nhanh đã mang đồ đến, giao xong thì lập tức rời đi.
Tôi cứ tưởng là xong rồi.
Thật ra chỉ mới bắt đầu.
“Tại sao lại đi xem mắt?”
“Là mẹ em sắp xếp.”
“Tại sao cứ dây dưa với con trai anh?”
“Là con anh bám lấy em.”
“Tại sao trong công ty lại né anh?”
“Em tưởng anh ghét em.”
Anh đúng là ác quỷ. Hỏi một câu, liền “xử lý” tôi một lần.
Cuối cùng tôi cầu xin anh tha, anh cũng chỉ nhích ra một chút.
“Không ghét. Thích. Rất thích.”
Đủ rồi!!
“Chú…”
Giọng tôi run lẩy bẩy.
“Ừ, em gọi vậy làm anh thấy như loạn luân… Nhưng lại càng thích hơn.”
“Anh!!”
Tên biến thái này.
