Chương 8 - Chuyện của Thứ Nữ và Tình Yêu Bí Mật
Hứa di nương cùng tam muội tức đến méo cả mặt.
Nếp nhăn trên mặt phụ thân nhăn nhúm lại thành một đống.
Người từng mười mấy năm đèn sách khổ luyện, một bài sách luận được tiên đế đích thân chọn làm thám hoa lang.
Nay lại phải trông cậy vào nữ nhi để đi đường làm quan.
Nhưng phụ thân lại xem thường nữ tử, thật là trớ trêu thay.
Thấy người đến là ta, tỷ tỷ chỉ dài một tiếng thở than.
2
Tỷ gầy đi rồi.
Cung nữ nói tỷ tỷ nôn nghén, ăn uống chẳng vô, bảo ta nên khuyên giải.
“Vì hoàng tử, nương nương nên cố ăn thêm chút.”
Cung nữ gắp vài đũa thịt đặt vào bát tỷ, tỷ khẽ nhíu mày, dùng khăn che miệng, cố gắng chịu đựng khó chịu.
Ta nghiêng đầu, rồi đứng dậy tát cung nữ một cái.
“Từ khi nào, đến lượt ngươi quyết định thay hoàng hậu nương nương?”
Cung nữ ôm mặt, ánh mắt đầy uất ức nhìn ta.
“Ngươi dám đánh ta?
“Ngươi chẳng qua chỉ là một thứ nữ, vào cung ai chẳng biết rõ ngươi có tâm tư gì?”
Ta cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng, chưa kịp đáp lời thì tỷ tỷ đã giận.
“Muội muội của bản cung, đánh ngươi thì đã sao?”
Đến khi có người nhắc nhở, ta mới hay phía sau cung nữ ấy, là Thái hậu.
Thái hậu chẳng ưa gì tỷ, cho rằng nàng dùng thủ đoạn mê hoặc mới leo lên hậu vị.
Ta nắm chặt tay tỷ tỷ, mắt rưng rưng, cuối cùng cũng thấy lại dáng vẻ tỷ tỷ thuở xưa.
Tỷ vỗ nhẹ tay ta, khẽ nói trấn an:
“Nếu đến cả muội mà ta cũng không bảo vệ được, thì cái chức hoàng hậu này còn có ý nghĩa gì nữa?”
Ta cười nhẹ: “Có thể dựa người mà ỷ thế, thật là tốt.”
Tỷ trừng mắt: “Ta không có mặt, muội lại lười học đúng không?
“Việc học mỗi ngày đã làm xong chưa?
“Câu ‘dựa người ỷ thế’ là để dùng thế này sao?”
Ta rụt cổ, càng rụt càng sâu, không nhịn được liếc nhìn bụng tỷ.
Haizz, hài nhi đáng thương.
Mẫu thân của con quá cuồng học, ngày sau con sống thế nào đây, ta chẳng dám nghĩ tới.
Hoàng thượng rất mực sủng ái tỷ tỷ, ngày nào cũng đến thăm.
Ta cũng ngày nào cũng tìm lý do tránh mặt.
Không thấy, mới khiến người ta tò mò.
Tỷ ánh mắt u ám, bảo ta không cần như vậy, nàng tin ta. Ta chỉ cười khẽ.
“Tỷ chẳng lạ gì muội, muội là kẻ sợ gặp người nhất thiên hạ.
“Gặp hoàng thượng còn phải quỳ, đau lắm đó.”
Ta níu tay áo tỷ nũng nịu, chẳng ngờ hoàng thượng vừa đi đã quay lại.
Người cười ha ha, cúi người nhìn ta.
Trong mắt đầy vẻ hiếu kỳ, lại thêm phần dò xét.
Ta vội quỳ xuống, lại bị người ngăn lại.
“Thị nữ đỡ nàng dậy, dáng vẻ yếu đuối thế này.”
“Hoàng hậu, muội muội nàng trông thật mềm mại, nếu thấy đau thì từ nay khỏi cần quỳ nữa.”
“Thị nữ đỡ nàng dậy vì nàng yếu đuối”, đó là câu nói khi vừa được sủng ái.
Hắn đang trêu chọc ta.
Ta thu lại nụ cười, nghiêm chỉnh quỳ lễ, thần sắc vô cùng hoảng sợ.
“Hoàng thượng yêu thương hoàng hậu nương nương, yêu ai yêu cả đường đi lối về. Nhưng quy củ là quy củ, thần nữ không dám phạm.”
Bất kể hắn hỏi gì, ta đều giả ngốc, giả khờ.
Mấy lượt đối đáp, hoàng thượng chỉ tay vào ta mà cười:
“Ngươi xem, dáng vẻ cẩn thận này, chẳng lẽ trẫm là hổ dữ chắc?”
Ta mím môi, không trả lời.
Chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu, lộ ra vẻ nhu nhược e sợ.
Khiến người nhìn cũng động lòng thương xót.
Tỷ liền đỡ lời thay ta: “A Khánh nhát lắm, hoàng thượng đừng hù nàng nữa.”
Hoàng thượng “ồ” một tiếng: “Diện mạo thì có vài phần tương tự, nhưng tính tình thì cách xa một trời một vực.
“Muội muội nàng ngoan ngoãn hơn nàng nhiều.”
Tỷ tỷ mím môi, mắt sóng nước lấp lánh: “Nếu bệ hạ thích người ngoan ngoãn, vậy thì có thể tới chỗ Dung phi.
“Dung phi ôn nhu hiền thục, là người được bệ hạ khen ngợi, thần thiếp vạn vạn lần không thể sánh bằng.”
Ta chưa từng thấy tỷ tỷ như thế này.
Yểu điệu, làm dáng.
Chính là dáng vẻ mà xưa kia nàng chán ghét nhất.
Nàng vốn như ngọn núi cao vời vợi, thế mà nay lại phải cúi mình, hóa thành dáng vẻ mình từng khinh miệt, chỉ để lấy lòng người gối chung chăn.
Hoàng thượng nghe vậy cười ha hả, rất hưởng thụ cơn ghen nhẹ của tỷ, liền dịu dàng mà dỗ dành.
Ta thừa cơ lặng lẽ lui ra ngoài.
Dung phi ư?
Tuy ta mới vào cung chưa bao lâu, nhưng đã nghe danh Dung phi đoan trang nổi tiếng, thiện đãi lục cung.
Một phi tử, lại lấy đoan trang ôn nhu làm thanh danh.
Nàng muốn gì, rõ rành rành ra đó.
Một canh giờ sau, hoàng thượng rời đi.
Tỷ tỷ ánh mắt tối sầm, tay lạnh như băng.
Nhìn thấy ta, nàng cố gượng cười, nước mắt rưng nơi khóe mi.
“A Khánh, hoàng thượng muốn phong muội làm Quý nhân.”
Quả nhiên, nam nhân đều như nhau, quyền thế phú quý chỉ là lớp da ngoài.
Ta dùng hai tay bao lấy bàn tay tỷ, cố xoa cho ấm lên.
Nàng rút tay ra, nước mắt rơi xuống hổ khẩu tay ta.
“Tỷ tỷ…”
Nàng lau nước mắt, cười thê lương: “Muội muội ngốc.”
“Muội không nên vào cung.”
Ta khẽ lắc đầu.
Tỷ tỷ có thai, hoàng thượng hạ chỉ, mọi chuyện đã sớm an bài, ta cam tâm là người gánh lấy.
Tỷ thông minh lại thiện lương, tự bảo vệ mình thì đủ, nhưng thế là chưa đủ.
Nghĩ đến Thái hậu và Dung phi, tay ta siết chặt lại.