Chương 4 - Chuyện của Thứ Nữ và Tình Yêu Bí Mật
Chẳng lẽ nàng lại để mẫu thân mình giảm tuổi sao, thế chẳng phải càng sống càng trẻ à.
Đáng tiếc thay, trên đời lại có người càng sống càng đi lùi như vậy.
Hứa di nương muốn ép Đại phu nhân nhận tiểu ngũ làm đích tử.
1
Mẫu thân ta vốn là nha hoàn thông phòng, còn ta là thứ nữ.
Vì mưu sinh, mẫu thân ngày ngày cúi đầu hầu hạ trong phòng Đại phu nhân.
Ta học theo người, nỗ lực trở thành con chó trung thành bên tỷ tỷ.
Tỷ tỷ vào cung làm hoàng hậu, ta được phong làm phi.
Ai nấy đều nói, ta chỉ là cái bóng của tỷ tỷ.
Nhưng họ nào biết, ta cam tâm tình nguyện như uống mật ngọt.
Ta và tỷ chỉ cách nhau một tuổi.
Khi Đại phu nhân gả vào phủ, tổ mẫu cùng phụ thân vốn định đuổi mẫu thân ta đi.
Nhưng mẫu thân ta hoàn toàn không nơi nương tựa.
Phụ thân ham mê cờ bạc, mẹ ruột thiên vị, đại ca lười biếng, chỉ có người là yếu đuối.
Đại phu nhân giữ lại, nâng mẫu thân ta thành thiếp.
Thiếp thất địa vị cao hơn thông phòng, tiền tháng cũng nhiều thêm mấy lượng bạc.
Mẫu thân ta khi ấy vui mừng khôn xiết.
Đến khi Đại phu nhân mang thai, mẫu thân mới lại hầu hạ phụ thân.
Mà điều ấy, người vốn không cam lòng.
Mẫu thân nhát gan, mãi đến khi Đại phu nhân sinh hạ trưởng nữ bình an, mới dám hoài thai.
Lúc mang thai ta, mẫu thân ngày ngày thắp hương cầu nguyện.
Người khác cầu nam, riêng mẫu thân ta lại khấn sinh nữ.
“Vạn vạn lần không thể sinh nam nhi trước mặt Đại phu nhân.”
Người sợ nếu lỡ sinh ra trưởng tử dòng thứ, sẽ rước lấy tai họa.
Ta từng hỏi mẫu thân, nếu ta là nam hài thì sao, người liền nhắm mắt, nói đành phải xin lỗi ta rồi.
Thà kẻ khác chết còn hơn mình chịu vạ.
Mẫu thân đem đạo lý của thứ nữ, phép tắc của thiếp thất, luyện đến cảnh giới thuần thục.
Rồi người lại đem toàn bộ thuật ấy truyền dạy cho ta.
Người bảo, nhà mẹ đẻ có nhiều thứ nữ, chỉ có người là sống tốt nhất.
Tất cả đều nhờ người biết giữ phận thủ thường.
Chân lý của mẫu thân là: cái gì không thuộc về mình, thì đừng cưỡng cầu.
Mẫu thân luôn hết lòng lấy lòng Đại phu nhân: Đại phu nhân ngủ thì người quạt, ăn trái cây thì người gọt vỏ, khát thì người rót trà, đói thì người dâng bánh.
Đại nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân là Thu Cúc, mỗi lần gặp mẫu thân ta đều giận đến nghiến răng.
Bởi không gì khác, mẫu thân ta đã nâng tiêu chuẩn hầu hạ trong phòng lên quá cao.
Ai cũng phải noi theo, thử hỏi có ai chịu nổi.
Đại phu nhân nghiêm khắc, lại ngày ngày giám sát ta học hành, ta không dám lại gần, đành đánh chủ ý lên người tỷ tỷ.
Người lớn nịnh người lớn, ta là tiểu cô nương, lấy lòng tiểu thư cũng là hợp lẽ.
Nhưng ta không ngờ, tỷ tỷ còn đáng sợ hơn Đại phu nhân.
Tỷ tỷ bản thân đã tài giỏi, nên quyết không cho phép ta ngu dốt.
Nhưng ta đúng là bùn nhão không thể trát tường, chữ viết loằng ngoằng như bùa chú, cắm hoa như nhổ cỏ, vẽ tranh như chó cào, mới nhảy được mấy bước đã tự vấp ngã.
Tỷ tỷ hận ta chẳng nên thân, ngày ngày mắng ta ngu dốt.
Ta tủi thân rơi lệ, tỷ lại mắng càng dữ hơn.
Mắng xong rồi, liền nghiêm túc dạy ta viết lại từ đầu.
Ta về phòng kể khổ với A nương, nào ngờ A nương cũng vẻ mặt bi thương, tựa như gánh mối thù ngàn đời.
Về sau, tỷ tỷ cho rằng ta ngu là do bị A nương ảnh hưởng.
Đại phu nhân nghe vậy, rất đồng tình, liền đưa việc dạy học cho A nương vào lịch trình.
Thật khổ thay, làm thứ nữ, làm thiếp thất quả thực quá khổ.
Ta và A nương nhìn nhau, chỉ còn lại nỗi thất vọng.
Người viết chữ “khổ” mà giống hệt chữ “nhược”.
Ta viết chữ “đại” lại giống như chữ “thái”.
Đại phu nhân cho rằng A nương không nghiêm túc.
Tỷ tỷ thì bảo ta không có thái độ đứng đắn.
Đại phu nhân phạt A nương học thuộc Tam Tự Kinh, tỷ tỷ phạt ta đọc Bách Gia Tính.
A nương đọc tới “Hương Cửu Linh năng ôn tịch”, nghe đến chữ “chiếu” liền gật gù ngủ gật.
Tới khi người tỉnh lại thì cũng vừa khéo là lúc Đại phu nhân dùng bữa.
Bình thường người chạy nhanh hơn ai hết, huống chi hôm nay còn có món vịt tám bảo người thích nhất.
Thế mà hôm nay lại lề mề dây dưa, còn bảo đau đầu.
Ta ngửa mặt than trời.
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Chiêu giả bệnh này, sao ta lại không nghĩ ra trước chứ.
Đại phu nhân sai người đưa trà tâm sen tới, còn dặn A nương ăn cả tim sen vào.
“Tim sen thanh nhiệt, di nương mùa hè đau đầu, hẳn là do hỏa khí quá vượng.”
A nương rụt cổ, nói mình đã khỏe lại rồi.
Thu Cúc lạnh giọng, bắt chước Đại phu nhân mà nói: “Nếu di nương đã khỏe, vậy mau tới đọc Tam Tự Kinh một lượt đi.”
A nương lập tức ôm đầu: “Mùa hè a, quả thật dễ trúng nắng.
“Thay ta đa tạ phu nhân một phen quan tâm.”
A nương uống một hơi cạn sạch, ta nghi người căn bản không nhai gì cả.
Vậy mà vẫn nhăn mặt rên rỉ đắng đến nỗi nghiến cả răng.
Ta cảm thông như thỏ thấy cáo chết, ngoan ngoãn học thuộc Bách Gia Tính.